“Không đi, vợ à, anh ở nhà cũng rất tốt, có em ở bên anh, anh nhớ em chết đi được”

“Không đến bệnh viện thì sao được! Bây giờ phải dùng một ít thuốc tiêu viêm cho anh, nói không chừng là cảm cúm đấy! Đây không phải trò đùa đâu”

“Vợ à...” Ôn Khanh Mộ vùi đầu vào cổ Tô Lạc Ly và thỏa thuê làm nũng.

Thật ra Tô Lạc Ly rất thích cảm giác này, nhưng cô vẫn kiên quyết đẩy đầu của Ôn Khanh Mộ ra khỏi người mình.

“Phải đi! Lập tức thay quần áo! Nếu anh bị bệnh nặng hơn rồi lây sang bọn nhỏ thì sẽ không tốt!”

Thấy không còn cách nào khác, Ôn Khanh Mộ đành phải miễn cưỡng đến bệnh viện, khi thay quần áo anh càng lề mà lề mề hơn.

Tô Lạc Ly thu dọn xong thì phát hiện Ôn Khanh Mộ vẫn chưa thay quần áo xong, cô vừa nhìn thì thấy Ôn Khanh Mộ lại đang mặc áo cộc tay.

“Ôil Bây giờ đã là mùa nào rồi mà anh còn mặc áo cộc tay! Anh không thấy lạnh à?”

Ôn Khanh Mộ nhìn áo cộc †ay trong tay mình, anh lại không cảm thấy gì cả!

Trước đây, khi vào thời điểm giao mùa Tô Lạc Ly đều chuẩn bị trước quần áo cho anh, mấy ngày nay vừa vặn là thời điểm giao mùa, nhiệt độ chênh lệch giữa sáng và tối khá lớn, nếu không chú ý thì sẽ rất dễ bị cảm.

“Thảo nào anh lại bị cảm và phát sốt! Mặc ít như vậy! Chờ eml” Tô Lạc Ly lập tức vào phòng để đồ tìm quần áo mùa thu cho. Ôn Khanh Mộ và đưa cho anh, lúc này hai người mới đến bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán Ôn Khanh Mộ chỉ bị cảm lạnh thông thường chứ không phải cảm cúm, nhưng phản ứng viêm của anh khá nghiêm trọng, sốt cao không hạ sẽ dễ dẫn đến việc tình trạng viêm nhiễm trở nên nghiêm trọng hơn, anh cần phải nằm viện hai ngày.

Đương nhiên Ôn Khanh Mộ không đồng ý, nhưng có Tô Lạc Ly ở đây nên anh cũng không dám thế nào.

Ở trong bệnh viện cũng chỉ truyền dịch mà thôi, khi Tô Lạc Ly

đứng bên cạnh nhìn y tá căm ống tiêm cho Ôn Khanh Mộ, khỏi phải nói biểu cảm như sắp chết của anh buồn cười nhường nào.

Lần đầu tiên cô thấy cũng có chuyện gì đó khiến Ôn Khanh Mộ sợ hãi.

Sau khi truyền dịch xong, sắc mặt của Ôn Khanh Mộ vẫn sa sầm.

“Đã truyền xong rồi mà anh còn xụ mặt! Được rồi! Tối nay ăn gì đây?”

"Chẳng phải là tại em sao! Cứ bắt anh phải nằm viện!” Tâm trạng của Ôn Khanh Mộ thật sự rất tệ, tại sao anh lại gửi tin nhắn cho Tô Lạc Ly chứ, đáng lẽ anh nên không để ý đến cô! Cô trở về là để tra tấn mình!

“Vậy thì anh đừng có bị bệnh!”

Tô Lạc Ly bĩu môi và ngồi xuống mép giường Ôn Khanh Mộ,

“Đừng giận nữa, anh đã lớn như vậy rồi, không sợ bọn nhỏ cười nhạo saol”

“Lúc về em không được kể cho chúng!” Ôn Khanh Mộ cũng cần thể diện, anh vẫn muốn duy trì uy quyền của người bố!

“Em có thể không kể cho chúng, nhưng anh phải ngoan ngoãn phối hợp chữa trị!”

“Tô Lạc Ly, em uy hiếp anh!” Ôn Khanh Mộ trừng mắt, hung hãn nhìn Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên và xoa, “Được rồi, đừng giận nữa, chẳng phải chỉ là truyền dịch thôi sao? Có gì to tát đâu chứ”

“Đối với em thì không có gì to tát, bởi vì người bị cắm kim tiêm đâu phải em! Em nhìn mà xem, xanh hết cả rồi!”