Phó Thịnh giận quá hóa cười, lại hung hăng vò đầu cô: “Ngốc muốn chết, sao tôi lại có cô trợ lý ngốc như vậy chứ?”
“Hít hà...” xung quanh chợt vang lên tiếng hút khí lạnh.
Tại sao Phó tổng lại thân thiết với cô gái này như vậy?
Không phải anh ta vẫn luôn chán ghét đàn bà tới gần hay sao?
Đám truyền thông cầm camera giơ mỏi tay nhưng không ai dám bấm nút.
Hàng năm cùng danh nhân giao tiếp bọn họ tự nhiên nhận thức Phó Thịnh.
Nhưng không ai dám tùy tiện chụp chụp ảnh của anh, đắc tội Phó tổng, ha hả, vậy chờ nhặt xác đi!
Khoan đã, Phó tổng vừa mới nói cái gì?
Cô gái này là trợ lý của Phó tổng sao?
Sao có thể?
Phó Thịnh khí phách kéo ra sau lưng mình sau đó lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh hội trường.
Đám người vây quanh Tô Ảnh không nhịn được lùi ra sau.
Dù Phó Thịnh không nói nhưng khí thế bức người này cũng đủ làm cho bọn họ sợ hãi.
Phó Thịnh liếc mắt, khí phách nói: “Trợ lý của tôi không phải trôm, đám người các người bắt nạt một cô gái thì có mặt mũi lắm nhỉ.”
Mấy phóng viên nam đồng loạt hạ camera không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phó Thịnh.
Sợ bị Phó Thịnh nhớ kỹ, quay đầu mất luôn cả việc.
Có mấy phóng viên nữ nhìn đến Phó Thịnh che chở Tô Ảnh như vậy, tức khắc cảm thấy khó chịu, căng da đầu hỏi: “Phó tổng, sao ngài biết cô ta không nói dối? Vừa nãy rõ ràng có người chỉ ra và xác nhận là cô ta. Vô duyên vô cớ lại đi chỉ rõ cô ta sao? Sao Điền Mỹ Hòa không oan uổng người khác đi cố tình lại oan uổng cô ta. Còn không phải cô ta gạt ngài tạo ra gièm pha hay sao? Phó tổng, trợ lý như vậy lưu lại bên người ngài cẩn thận có ngày cô ta bán đứng ngài đấy.”
Tô Ảnh lập tức lắc đầu: “Phó tổng, xin ngài tin tưởng tôi, tôi thật sự không có!”
Phó Thịnh cúi đầu bình tĩnh nhìn Tô Ảnh, từ từ mở miệng nói: “Tôi tin cô!”
Đám người xung quanh hít hà.
Điền Mỹ Hòa ở đằng xa thiếu chút nữa tức điên.
Dựa theo kế hoạch của cô ta, không bao lâu nữa Tô Ảnh không chịu nổi sẽ thừa nhận mình sao chép, như vậy cô ta sẽ thoát rồi.
Nhưng vì sao Phó Thịnh lại tới nơi này?
Đáng giận, quả thực đáng giận!
Phó Thịnh lại ra mặt thay Tô Ảnh?!
Người đàn ông giống như đế vương vì giữ gìn Tô Ảnh mà ở trước mặt mọi người nói anh ta tin Tô Ảnh.
Quả thật không thể tha thứ.
Điền Mỹ Hòa nắm chặt nắm đấm, hai mắt như phun lửa, không nhịn được cao giọng nói: “Phó tổng, sao ngài biết Tô Ảnh không lừa ngài cơ chứ? Nói không chừng cô ta biết diễn kịch lừa gạt mọi người đấy. Không phải chúng tôi đều là người bị hại hay sao?”
Nói xong, Điền Mỹ Hòa rụt cổ trốn trong đám người.
Phó Thịnh nhìn thoáng qua vị trí cô ta đứng, trong mắt chợt lạnh lẽo.
Mộc Minh cũng nhìn qua, anh ta biết người đàn bà này xong rồi.
Dám nghi ngờ Phó tổng?
Quả nhiên là không muốn sống mà.
Có fan đứng ra nói: “Đúng thế, trừ khi cô ta chứng minh được mình không sao chép.”
Phó Thịnh cúi đầu nghiền ngẫm nhìn Tô Ảnh: “Tôi không bao giờ lưu giữ người vô dụng.”
Anh muốn nhìn xem cô trợ lý của cô có phải là người không làm nên chuyện hay không.
Tô Ảnh lập tức hiểu ý Phó Thịnh, cô lập tức đứng thẳng người lớn tiếng nói: “Tôi có cách chứng minh cho bản thân. Nhưng Điền Mỹ Hòa tiểu thư vừa mới chỉ ra tôi, có phải cô cũng nên chứng minh trong sạch của mình hay không?”
Nói xong, Tô Ảnh dũng cảm xoay người nhìn Điền Mỹ Hòa: “Cô nói tôi sao chép, cô nói cô bỏ tiền mua bản quyền bài hát này vậy chứng cứ của cô đâu?”