Phó Thịnh từ trong bồn tắm đi ra, nhìn đến quần áo Tô Ảnh dính sát vào trên người, anh lập tức nghĩ đến một đám đàn ông ở bên ngoài hầu hạ, bỗng nhiên thấy khó chịu vô cùng.
Hừ, người của anh, dựa vào đâu để cho người khác xem?
“Đứng lại!” Phó Thịnh cầm chiếc khăn tắm vứt cho Tô Ảnh: “Gọi Lâm quản gia tiến vào quét dọn, cô về phòng đi.”
Tô Ảnh vừa nghe, cho rằng Phó Thịnh muốn đuổi mình đi, tức khắc bị dọa, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhanh chóng xin tha: “Phó tổng, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không bao giờ phạm sai lầm nữa! Cầu xin ngài không cần đuổi tôi đi, tôi không đền được nhiều tiền như vậy!”
Phó Thịnh giận quá hóa cười: “Nghĩ cái gì đấy? Còn muốn chạy? Bởi vì cô làm việc sai lầm, hợp đồng kéo dài thêm một năm!”
Nói xong, Phó Thịnh xoay người đi rồi.
Tô Ảnh sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên phản ứng lại.
A a a, thật tốt quá, mình không bị sa thải!
Mình không cần đền tiền!
Thật tốt quá, thật tốt quá!
Sau đó Tô Ảnh khoác khăn tắm to rộng vui vẻ chạy đi tìm Lâm quản gia.
Phó Thịnh nhìn áo ngủ trên người ướt lộc cộc, nháy mắt thật hết chỗ nói.
Thôi, tức giận vì đồ ngốc này làm cái gì? Vẫn đi tắm rửa một cái thì hơn!
Sáng ngày hôm sau, khi sắc trời vừa mới sáng, Tô Ảnh nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu, mặc vào chế phục sau đó chờ đầu bếp chuẩn bị bữa sáng.
Mộc Minh cũng tới sớm, thấy sắc mặt Tô Ảnh bình thường, đáy lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm!
Phải biết rằng, tối hôm qua chính là lần đầu tiên bên người Phó tổng xuất hiện nữ trợ lý sinh hoạt, dựa theo tính tình trước kia của Phó tổng, nếu có phụ nữ dựa vào quá gần, nhẹ thì đuổi ra ngoài, nặng thì...
Nhưng nhìn Tô Ảnh êm đẹp đứng ở chỗ này, hiển nhiên đêm qua là bình an vượt qua.
Mộc Minh nào đâu biết, tối hôm qua Tô Ảnh không những gây ra họa, lại còn hôn Phó Thịnh?
Ừm, đại khái Mộc Minh có nghe nói cũng chẳng tin đâu?
Tô Ảnh vừa nhấc đầu đã thấy được Mộc Minh, cô chủ động chào hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Mộc Minh nhìn trên lầu, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc vẫn chưa dậy hả?”
Tô Ảnh gật gật đầu: “Tối hôm qua Phó tổng vẫn luôn bận, đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.”
Mộc Minh nói: “Vậy để tổng giám đốc ngủ nhiều một lát đi.”
Tô Ảnh cẩn thận dò hỏi: “Trợ lý Mộc Minh, anh tìm tổng giám đốc có việc hả?”
“Ừ, nhưng không quan trọng lắm.” Mộc Minh nhìn đầu bếp trưởng đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh ta duỗi tay nhận lấy, nghĩ nghĩ, vẫn là giao cho Tô Ảnh: “Cô đi đưa cho tổng giám đốc đi.”
Tô Ảnh vừa nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua vẫn hơi sợ: “Trợ lý Mộc Minh, nếu không, vẫn là anh đưa đi. Dù sao anh còn có chuyện muốn báo cáo mà...”
Mộc Minh vừa muốn nói chuyện lại nghe được âm thanh của Phó Thịnh: “Sớm như vậy đã tới?”
“Tổng giám đốc!” Mộc Minh lập tức xoay người cung kính nói: “Ngài dậy sớm như vậy?”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho Tô Ảnh, Tô Ảnh chỉ có thể căng da đầu bưng bữa sáng đi tới nhà ăn, nhanh chóng bày biện bữa sáng ra bàn.
Phó Thịnh đi đến trước mặt Tô Ảnh, cúi đầu thật sâu nhìn cô một cái, lúc này mới ngồi xuống nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Mộc Minh tiếp tục báo cáo: “Diệp lão vừa mới xuất viện.”
Phó Thịnh nhướn mày: “Nhanh như vậy đã xuất viện? Sao lại thế này?”
Mộc Minh lập tức tiếp nói: “Là Diệp đại thiếu sai người xử lý, hình như vị kia được đưa tới Sơn Tây đào than đá xảy ra chuyện. Diệp lão nóng vội, nói kiểu gì cũng phải qua nhìn xem. Diệp đại thiếu không có cách, chỉ có thể cho người làm thủ tục xuất viện, đưa Diệp lão qua.”
“Đã biết.” Phó Thịnh gật đầu, nói: “Phái người đi theo, mang bác sĩ tốt nhất.”
“Vâng, Phó tổng.” Mộc Minh lập tức trả lời.