"Có một cuộc thi nấu nướng sắp được tổ chức, đại khái là sẽ diễn ra sau tết. Tô gia cũng có tư cách dự thi, nhưng hiện tại Tô gia không có ai có thể tham dự cuộc thi này. Vốn dĩ ông định từ bỏ quyền thi đấu này, dù sao Tô Như Thiến không học được cái tinh túy của đồ ăn Tô gia. Trên thực tế, tinh túy của đồ ăn Tô gia…

Chỉ được truyền giữa các đời gia chủ. Tô Như Thiến không có quyền thừa kế Tô gia, vậy nên tự nhiên sẽ không truyền thụ tinh túy của đồ ăn Tô gia cho nó." Tô Chân nói tới đây, khẽ mỉm cười, nói: "Như Quân, cha nhớ hồi còn bé con thích xem các cuộc thi nấu ăn nhất, con cố gắng luyện tập nấu ăn cũng vì một ngày nào đó có thể tham gia cuộc thi cấp thế giới. Ngoài ra, tiền thưởng của cuộc thi này cũng rất lớn. Người đạt giải nhất của cuộc thi sẽ nhận được mười triệu tiền thưởng, còn những người lọt vào top mười, đều sẽ nhận được một triệu."

Tô Như Quân vốn đang dửng dưng, nghe thấy vậy, ánh mắt của bà khẽ động.

Một triệu.

Bây giờ bà rất thiếu tiền…

Trước kia do bị bệnh, bà không chỉ tiêu hết tất cả tiền trong nhà, còn liên lụy đến con gái, suýt nưã khiến con rơi vào vũng bùn, không thể nào leo lên được.

Mặc dù bây giờ tạm thời đã ổn, nhưng điều đó không có nghĩa là tương lai sẽ không còn xảy ra vấn đề gì.

Với lại bây giờ Tô Ảnh đã lớn rồi, cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho con bé

Nhưng bà không không trở lại Tô gia.

Ngay lúc Tô Như Quân do dự không biết nên lựa chọn thế nào, Tô Ảnh đã lên tiếng thay bà: "Cám ơn Tô gia chủ đã thương yêu, mặc dù cuộc sống hiện tại của mẹ cháu và cháu không giàu có gì, nhưng chúng cháu không có chí hướng gì quá lớn. Có thể ăn no mặc ấm đng tốt, cháu thà không kiếm được khoản tiền thưởng này, còn hơn là để mẹ cháu phải vất vả, cháu chỉ hy vọng mẹ có thể sống bình an qua ngày. Vậy nên, chúng cháu đều sẽ không tham gia cuộc thi này."

Tô Như Quân nghe thấy những lời này của Tô Ảnh, nhất thời gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng giống vậy nghĩ. Ý của con gái tôi, chính là ý của tôi. Xin Tô lão tiên sinh trở về đi "

Tô Chân thất vọng nói: "Các con thật sự không xem xét à?"

Tô Như Quân và Tô Ảnh đồng thời lắc đầu.

Tô Chân khó che giấu nổi sự mất mác, giọng nói cũng trầm xuống: “Cha biết mẹ con các con đều hận cha. Cha không có gì để nói. Không có gì, có thể nói."

Tô Chân lắc đầu, xoay người tịch mịch rời đi.

Nhìn bóng lưng của Tô Chân, Tô Như Quân cắn chặt môi.

Tô Ảnh đỡ Tô Như Quân: "Mẹ…"

"Mẹ không sao." Tô Như Quân lắc đầu nói: “Mẹ chỉ lo lắng cho cụ nội của con thôi. Năm năm ông đã lớn tuổi rồi."

Dù sao năm đó Tô Tập đã cứu Tô Như Quân, cũng là Tô Tập nắm tay dạy Tô Như Quân, nói không có tình cảm là giả.

Tô Như Quân không có tình cảm gì với cha ruột, nhưng có tình cảm với ông nội.

Có một số lời Tô Chân nói rất đúng, tuổi tác của Tô Tập đã lớn rồi, không còn sống được lâu nữa.

Nhưng cho dù Tô Như Quân có muốn đi thăm Tô Tập, bà cũng không thể đi.

Bà không thể đi Tô gia.

Tô Ảnh hiểu tâm sự của Tô Như Quân, vậy nên chỉ ôm Tô Như Quân, không nói gì.

Bản thân Tô Ảnh cảm thấy tâm tình của mình rất huyền diệu.

Những chuyện mẹ ruột của mình đã trải qua, chắc chắn là giống như mấy chuyện tổng giám đốc cẩu huyết, cái gì mà bị người bỏ thuốc, vô tình ngủ với tổng giám đốc lạnh lùng đẹp trai, sau đó mang bầu chạy mất, sinh ra con gái.

Tuy nhiên, người khác đều là phiên bản sang trọng, còn mẹ mình lại là bản đơn giản.

Haizzz, quả nhiên đời người là thùng máu chó…

Tô Ảnh cứ nghĩ là sau lần này từ chối Tô Chân, mình và Tô gia sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.

Nhưng quả nhiên là cô còn quá trẻ.

Rất nhiều chuyện, hoàn toàn không đi theo hướng cô dự đoán.

Sau hôm Tô Chân đến khuyên, Tô gia truyền đến tin tức cực kỳ gấp gáp: Tô Tập bệnh nặng nguy kịch…

Tô Chân không thèm giấu giếm tin tức này, nói thẳng cho Tô Như Quân và Tô Ảnh biết: "Lần này ông nội của con bị bệnh rất nặng, bác sỹ nói thời gian của ông nội con không còn nhiều nữa. Ông ấy đã từng tuổi này rồi, không phẫu thuật được nữa, bây giờ kéo dài được ngày nào thì hay ngày ấy. Con xác định, không muốn gặp ông ấy một lần cuối cùng…"