Cuối cùng, Tô Ảnh mới nhớ ra điều gì đó, móc ra nửa khối ngọc bội từ trong cổ, hỏi Tô Như Quân: "Chính là cái này à?"

Tô Như Quân gật đầu, nói: "Đúng vậy. Đây là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của con, con nhất định phải giữ thật kỹ."

Tô Ảnh cười giễu cợt: "Chứng minh thân phận? Không cần! Con chỉ là Tô Ảnh, chỉ là con gái của Tô Như Quân, thế này là đủ rồi! Con không cần người cha tiện nghi kia cũng được! Con chỉ là sản phẩm do hai người bị ám toán! Chắc hẳn ông ấy cũng không muốn có đứa con gái như con, dù sao con cũng có thể là vết nhơ trong cuộc sống của người đó!"

"Năm đó ông ấy bị người ta ám toán, xem ra đầu óc cũng không tốt cho lắm. Nếu ông ấy thật sự là người quyền quý, như vậy cũng thú vị." Tô Ảnh từ từ bình tĩnh lại, phân tích nói: "Lúc ấy Tô Như Thiến tính toán mẹ, có lẽ cũng không ngờ đồng thời có người tính toán vị quyền quý kia, vì vậy mà trời xui đất khiến làm hai người ở bên nhau."

Tô Như Quân suy nghĩ rồi nói: "Chắc là vậy. Tô phu nhân sẽ không tìm một người quyền quý đụng chạm vào mẹ đâu. Con nói như vậy, ngược lại đã nhắc nhở mẹ. Ngày đó sau khi tỉnh lại, cha con còn nói với mẹ một câu nói, ông ấy nói, lần này là ông ấy liên lụy đến mẹ. Xem ra, chính ông ấy cũng biết xảy ra chuyện gì."

Hai người ngồi phân tích chuyện năm đó, từ từ hiểu ra những chỗ trước kia không hiểu.

Bữa tiệc lúc đó rất lớn.

Tô gia lại là gia tộc lớn, có mối quan hệ tốt với rất nhiều người quyền quý, bọn họ muốn ăn đồ ăn Tô gia, tự nhiên cũng sẽ tham gia bữa tiệc của Tô gia.

Vậy nên, trong bữa tiệc có thị phi của giới quyền quý là chuyện bình thường.

Trong giới thượng lưu có chuyện xấu cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên.

Tô phu nhân nhìn chằm chằm vào Tô Như Quân, tự nhiên sẽ có người nhìn chằm chằm vào những người quyền quý kia.

Kết quả hai nhóm người đó không ngờ, chiếc xe bọn họ thiết kế bị va chạm vào nhau, thành hiện trường vụ lật xe, người bọn họ sắp xếp đều vô dụng, ngược lại khiến Tô Như Quân và quý nhân kia ngủ thẳng với nhau.

Bởi vì vụ tai nạn này xảy ra. Bất kể những người thiết kế kia có mục đích gì, đều sẽ không để cho chuyện này truyền rao ra ngoài.

Vậy nên có người xóa sạch dấu vết của Tô Như Quân cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Tô Ảnh thầm nghĩ như vậy, khó trách Phó Thịnh nói, những tin tức anh có thể nghe được chỉ có từng ấy, còn muốn đi sâu vào điều tra thì sẽ bứt dây động rừng.

Chắc hẳn người âm thầm xóa sạch dấu vết đó, là người tính toán quý nhân kia.

Chỉ có thể nói, quý nhân kia xui xẻo, mẹ cũng xui xẻo. Hai người xui xẻo gặp nhau, sinh ra đứa trẻ xui xẻo là mình.

Haizzz, chuyện gì thế này!

Đúng là làm người đau đầu!

"Nhiều năm qua, Tô gia vẫn không đi tìm mẹ?" Tô Ảnh hỏi tiếp.

Tô Như Quân giễu cợt nói: "Sao có thể tìm mẹ được? Mẹ là vết nhơ của Tô gia. Nhiều năm qua đi, mẹ đã sớm quen rồi. Có Tô gia hay không, cũng không sao cả. Người chủ gia đình bây giờ, đã sớm không phải là ông nội nữa. Còn cái người gọi là cha ruột kia, không đề cập tới cũng được. Năm đó, người cố gắng xóa sạch dấu vết chính là ông ấy. Mặc dù ông căm ghét Tô phu nhân lừa mình, dùng đứa con gái riêng giả mạo thành con gái nuôi, nhưng ông ấy cũng căm ghét mối tình đầu đã bỏ rơi ông ấy giống vậy. Vậy nên ở trong lòng ông ấy, đoán chắc mẹ chẳng có vị trí nào cả. Tô Ảnh, mặc dù chúng ta sẽ không trở lại Tô gia, nhưng chúng ta là huyết mạch thừa kế đồ ăn Tô gia, con nhất định không được vứt! Có lẽ đây là thứ sẽ giúp con trở mình trong tương lai!"

Tô Ảnh gật đầu nói: "Mẹ, con nhớ rồi!"

Lúc Tô Như Quân và Tô Ảnh nói chuyện với nhau, trong một căn phòng khác, Mao Vũ Phỉ cũng đang truy hỏi Tô Như Thiến những chuyện xảy ra năm đó.

Tô Như Thiến không có cách nào bình tĩnh được như Tô Như Quân, nhưng cũng sắp xếp chuyện năm đó nói cho Mao Vũ Phỉ.

Chỉ là, thay góc nhìn, câu chuyện lại thay đổi.

"Năm đó, lúc mẹ biết Tô Như Quân, mẹ đã trưởng thành rồi. Mẹ cứ nghĩ ông nội và cha sẽ dạy mẹ nấu nướng, nhưng trong lúc vô tình mẹ phát hiện ra, công thức nấu ăn mà ông nội giao cho mẹ, không phải công thức nấu đồ ăn Tô gia!" Tô Như Thiến nghiến răng nghiến lợi nói.