"Năm ấy, mẹ đã tốt nghiệp đại học, cũng có công việc của riêng mình. Tất cả mọi thứ đều suôn sẻ, chỉ chờ trở về Tô gia. Có một ngày, Tô phu nhân luôn căm ghét mẹ, đột nhiên đến tìm mẹ, nói là muốn dẫn mẹ về nhà tham dự một buổi tiệc." Tô Như Quân nói tới đây, vành mắt đỏ lên, nói: "Mẹ cứ nghĩ lương tâm của bà ta bộc phát, đã nghĩ thông suốt, sẵn sàng chấp nhận mẹ, muốn dẫn mẹ về. Vậy nên, mẹ đã đi theo."

"Vừa vào Tô gia, mẹ thiếu chút nữa bị khung cảnh giàu có sang trọng của Tô gia dọa sợ. Sau đó, mẹ mới hiểu được, Tô phu nhân đang hạ uy với mẹ. Mẹ đi theo bà ta vào cửa Tô gia, nhưng Tô phu nhân không giới thiệu mẹ với bất cứ người nào, để mặc cho những người đó tùy tiện suy đoán thân phận của mẹ. Đấy là lần đầu tiên mẹ gặp phải loại chuyện này, tất nhiên là sẽ hốt hoảng. Loạn lên là xảy ra chuyện. Mẹ nhất thời không nhận ra đồ uống người khác đưa cho mình bị bỏ thuốc, chờ lúc mẹ tỉnh lại, mẹ nằm bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Rõ ràng, người đó cũng bị thiết kế."

Tô Ảnh đầy khiếp sợ nhìn Tô Như Quân: "Là Tô phu nhân làm?"

“Đúng, mà cũng không phải." Tô Như Quân nắm chặc quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Tô phu nhân và Tô Như Thiến cùng nhau làm. Bọn họ muốn hủy diệt mẹ trước khi mẹ trở về nhà! Cháu gái bị mất trinh sẽ trở thành nỗi xấu hổ của Tô gia. Vậy nên, mẹ bị từ bỏ!"

Tô Như Quân cười tự giễu, giọng nói trở nên lạnh hơn: "Mẹ cứ nghĩ ông nội sẽ tin tưởng mẹ, sẽ đứng ở trên lập trường của mẹ để bảo vệ mẹ. Dù sao mẹ là cháu gái ruột được ông ấy dạy dỗ nhiều năm. Nhưng mẹ nghĩ lầm rồi. Ông nội của mẹ không nói câu gì, không nói đỡ cho mẹ câu gì. Cứ như vậy từ bỏ mẹ."

"Sao có thể?" Tô Ảnh sợ hãi nói: "Chẳng phải ông ấy rất thương mẹ hay sao?"

"Đúng vậy, lúc đầu mẹ cũng nghĩ như vậy. Cho đến khi mẹ được thông báo rằng, người đàn ông cùng bị mưu hại với mẹ, là người Tô gia không thể đắc tội nổi, mẹ mới hiểu được tại sao người Tô gia không nói câu gì. Hơn nữa, người tính toán người đàn ông đó, cũng không thể đắc tội được." Tô Như Quân cười khổ nói: "Mẹ chỉ biết là, thân phận và địa vị của người đàn ông kia cực kỳ tôn quý. Gia tộc sau lưng ông ấy sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh. Vậy nên, ông nội của mẹ quyết định phong tỏa tin tức này thật nhanh, từ bỏ mẹ, phong tỏa toàn bộ các kênh tin tức, ngoại trừ ông nội ra, thậm chí không có ai biết người đàn ông kia là ai."

"Vậy nên con à, không phải là mẹ không muốn nói cho con biết, cha con là ai, mà mẹ thật sự không biết ông ấy là ai. Tuy nhiên, sau ngày hôm đó mơ mơ hồ hồ ngủ cùng ông ấy, có vẻ ông ấy cũng rất xấu hổ, cho mẹ một khối ngọc bội, nói là sẽ chịu trách nhiệm với mẹ, bảo mẹ sau chuyện này đi tìm ông ấy." Tô Như Quân thở dài nói: "Nhưng mẹ biết tìm ông ấy ở đâu? Mẹ đã bị Tô gia vứt bỏ, là người bị bỏ rơi. Người bị bỏ rơi có giác ngộ của người bị bỏ rơi, mẹ mang theo khối ngọc bội kia rời khỏi Tô gia, mai danh ẩn tính hoàn toàn biến mất. Không bao lâu sau, mẹ phát hiện ra mình có bầu, rồi có con."

Tô Ảnh nhất thời không cách nào tiêu hóa được lượng tin lớn tức như thế này, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi: "Tô gia lau sạch tất cả dấu vết thay mẹ?"

“Ừ." Tô Như Quân gật đầu: "Có lẽ không chỉ có Tô gia, còn có người khác, nói chung là không còn dấu vết nào nữa."

Tô Ảnh giật mình nửa ngày trời, không tìm về được giọng nói của mình.