Tô Ảnh tiếc nuối, nhưng cô cũng hiểu, thân là người hào môn, kế thừa gia nghiệp mới là chuyện tương lai bọn họ phải làm.

Ví dụ như, Phó Thịnh.

Ví dụ như Ngu Đình Huyên.

Ví dụ như Sầm Yến Hành.

Tô Ảnh cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi người, cô nghĩ thoáng ra cũng thấy bình thường trở lại, lập tức gật đầu: “Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh. Chiếm không tiện nghi của anh Phong Nguyệt”

Diệp Tự bật cười, ra hiệu cho trợ lý lấy ra khúc phổ vừa sáng tác giao cho Tô Ảnh.

“Cũng không xem như chiếm tiện nghi. Cô xem, cô làm cơm cho tôi, tôi tặng cô khúc phổ, chúng ta xem như huề.” Diệp Tự mỉm cười nhìn Tô Ảnh: “Cô nói có phải hay không??”

Tô Ảnh nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu: “Anh Phong Nguyệt nói cái gì thì là cái đó!”

Tô Ảnh thấy tinh thần của Diệp Tự không tốt lắm nên nhận lấy khúc phổ rồi tạm biệt.

Tiễn Tô Ảnh rời đi, người đàn ông mở cửa cho cô nói với Diệp Tự: “Đại thiếu gia rất ít đối xử cẩn thận với một cô gái như vậy.”

“Cậu không cảm thấy cô ấy rất thú vị sao?” Diệp Tự mỉm cười nhìn trợ lý kiêm vệ sĩ của mình: “Tuy cô ấy chưa chính thức đặt chân vào giới giải trí nhưng cũng là người xuất thân từ học viện âm nhạc ra, có mấy ai còn có thể duy trì được tấm lòng chân thành như vậy? Không muốn danh tiếng thì cũng là đoạt lợi. Cô ấy không giống, xuất thân chính quy, kiến thức cơ bản vững chắc, lại yên lặng chịu đựng người khác cướp đoạt trái cây của mình chỉ là vì bảo hộ người nhà mình. Đối với cô ấy mà nói, người nhà mới là quan trọng nhất. Mặt khác công danh lợi lộc, ngược lại là thứ yếu.”

Người đàn ông kia thấy Diệp Tự đứng lên, lập tức kéo ghế ra, sau đó nhỏ giọng nói: “Thoạt nhìn cô ấy là người có tâm tư sạch sẽ.”

Diệp Tự đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắ bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy. Lần đầu tiên nghe cô ấy hát, tôi có thể cảm giác ra được linh hồn của cô ấy rất thuần túy, rất sạch sẽ. Bởi vì thế tiếng hát của cô ấy mới kỳ ảo, thanh thấu như vậy. Hạt giống tốt như vậy rất khó có được, có thể bảo vệ tất nhiên sẽ bảo vệ.”

Diệp Tự nhìn thấy trợ lý thu dọn chén đũa, anh lập tức nói: “Cháo còn dư đừng đổ đi, tôi nghỉ một lát lại uống một chén.”

Tô Ảnh ôm khúc phổ trở lại phòng của mình, cô nghiêm túc nhìn một lần, càng xem càng thích.

Cô không nhịn được vỗ tiết tấu, ngâm nga vài câu, lúc này chuông cửa vang lên, Tô Ảnh nhanh chóng cất khúc phổ, khóa kĩ hành lý rồi mới đi mở cửa.

Ngoài cửa, Mạnh Tiểu Ngư đã thay xong lễ phục, cười hì hì nhìn Tô Ảnh: “Này, cậu định mặc thế đi ra đấy hả?”

Tô Ảnh đương nhiên gật đầu: “Mình lại không phải minh tinh, diễn viên, không cần ăn mặc quá khá trương đúng không? Mình như vậy thì tốt rồi.”

Mạnh Tiểu Ngư trợn trắng mắt, nói: “Không phải cậu không chuẩn bị lễ phục đấy chứ?”

Tô Ảnh lôi kéo chiếc váy đen trên người: “Mình cảm thấy như vậy khá tốt mà! Ôi, mình không tính toán tiến vào giới giải trí, hình tượng của mình như thế nào cũng không quan trọng! Đi thôi!”

Tuy rằng ngoài miệng Mạnh Tiểu Ngư lải nhải Tô Ảnh không chịu trang điểm cho bản thân nhưng thật ra trong lòng vẫn rất cao hứng.

Dù sao Tô Ảnh quá xinh đẹp.

Nếu cô ấy lại ăn diện lộng lẫy mà nói, chỉ sợ nữ diễn viên số 1, số 2 của đoàn làm phim cũng không bằng.

Đàn bà một khi ghen ghét tuyệt đối đáng sợ vô cùng.

Tô Ảnh điệu thấp lên sân khấu, quả nhiên đám phụ nữ trong đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra.

Mạnh Tiểu Ngư nhìn đông nhìn tây không nhịn được mở miệng hỏi: “Không phải nói Tự Thuật Phong Nguyệt cũng tới sao? Sao còn không có thấy người?”