Tani tỉnh giấc bởi mùi thuốc xát trùng xộc lên mũi. Cô bật dậy trong sự ngạc nhiên rằng nội tạng mình vẫn đầy đủ, thậm chí bụng không đau như cô tưởng, nhưng những cơn đau truyền từ tay chân và mặt ra nhắc nhở cô về những bộ phận đáng thương khác. Nhìn xung quanh thì có vẻ đây là bệnh viện, trên bức tường trắng treo tivi và vài cái máy kì lạ. Cạnh giường cô có một cái bàn nhỏ và cây treo nước biển, đầu kim đang ghim vào cổ tay Tani, cô với tay lấy cái khay inox bỏ không trên bàn để làm gương.

"Ơ?"

Tani ngớ người nhìn ảnh phản chiếu của bản thân, con ả kia điên thật rồi, ả nên ở trong trại tâm thần chứ không phải trại cải tạo nữa. Mái tóc đen dài của cô nuôi bao nhiêu năm bị cạo lởm chởm, không phải tóc ngắn đâu, mà cạo trọc đến mức chỉ còn một lớp mỏng tóc bao sát lấy da đầu. Lớp tóc đen mỏng lấp ló sau dải băng trắng muốt, cái lỗ trên đầu được băng lại kĩ càng đang hơi rỉ máu trộn với thuốc sát trùng thấm ra ngoài bông băng. Những vết xước lộ ra trên vùng da chưa được băng bó, trên tay chân không phải vết bầm tím thì cũng bị tụ máu. Quai hàm cô cảm thấy ê ẩm, hôm qua ả đấm một cái rõ kiêu làm đầu cô quay hẳn sang một bên, may mà chỉ gãy mất một cái răng.

Đau quá, cả người đều đau, Tani thử chạm vào miếng bông lớn bên má thì lập tức rụt tay lại vì xót, cô lết ra mở cửa phòng thì được một y tá gần đó nhìn thấy. Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ cho biết cô được một thầy giáo đưa tới đây.

Tiếng ré khùng điên của ả đã bị thầy nghe được và xông vào ngăn cản kịp lúc, nhìn cô học trò đáng mến nằm trên sàn nhà, thầy giáo đã thực sự giận dữ giằng lấy cái ống trên không trung rồi nắm tóc con ả ra giao cho quản giáo đang đứng bên ngoài, không quên in năm ngón tay lên mặt ả. Vụ việc máu me này đã phải mời cảnh sát, những thứ họ nhìn thấy là con ả đang gào rú điên dại, một học sinh đang ôm má tức giận bảo ả xúi giục mình làm đồng phạm, và ba nạn nhân đã lập tức được đưa ra ngoài chữa trị, trong đó Tani bị nặng nhất. Hiển nhiên, ả sẽ bị kết tội bạo lực cấp độ mạnh, từ chối cải tạo và hòa nhập, giờ ả sẽ giành ít nhất nửa đời trong song sắt và quỳ dưới mấy tên "đàn anh" trong đó.


Tani lịch sự cảm ơn bác sĩ rồi xin mượn điện thoại, mấy tháng trong trại cô không thể gọi cho anh em nhà Haitani. Cô bé tội nghiệp này khiến vị bác sĩ có thiện cảm, công nhận thầy giáo kia đã làm rất tốt, ông đưa điện thoại cho cô rồi ra ngoài. Tani ngồi trầm ngâm một lúc, rốt cuộc thì, cô vẫn cần người khác cứu mình. Nếu thầy giáo không đến thì sao? Cô sẽ bỏ mạng ở đó, chết mà xác cũng không còn nguyên vẹn, không, cô chưa đủ mạnh, cô vẫn còn non nớt lắm. Người ta có thể bóp chết cô dễ như trở bàn tay, nếu vậy làm sao bảo vệ ai được chứ? Tani muốn khi đứng một mình, cô sẽ trở thành một cây xương rồng lớn, mạnh mẽ ghim gai lên những kẻ nào dám đụng vào, chứ không phải một bông hồng nhỏ bị người ta bẻ gai rồi ngắt đi. Nghĩ xong, những ngón tay liền chậm rãi đưa lên màn hình.

_________________________________________________

Tại phòng tạm giam, anh em Haitani được thả ra trong nửa ngày để lấy những vật trang cần thiết, trước khi đưa vào trại cải tạo. Nhưng vừa bước khỏi phòng thì điện thoại trên tay cảnh sát bỗng reo lên, Ran nhận lấy rồi bất ngờ kéo em trai ra ngoài cửa.

"Xin chào? Tani nè"__Nút xanh được bấm, giọng nói ấm áp liền vang lên qua chiếc loa nhỏ.

Ran phải bịt mồm em trai lại trước khi nó la lên vì vui, khỏi nói cũng biết hai người đang rất bất ngờ, trái tim đã tự động nhảy disco trong lồng ngực từ khi thấy tên người gọi, có lẽ vũ trụ đã nghe thấy tiếng lòng tha thiết này.

"Tani !!!! Ôi trời ơi, bọn tớ nhớ cậu lắm đó !"__Ran cũng không nén được vui mừng.

"Ưm... TANIIIII"__Rindou hất tay anh trai ra nhào đến máy điện thoại__"Huhu cậu đi đâu mà lâu thế, tớ muốn gặp cậu!!!"

"Từ từ, tớ đang trong bệnh viện nên mới gọi được, các cậu đến đây đã."__Giờ hai người mới thấy giọng cô hơi nghẹn lại.

"Hả? làm sao mà lại...."__Rindou giật mình khi nghe hai chữ "bệnh viện", cô bị gì nặng đến mức đó sao? Dường như biết trước một đống câu hỏi chuẩn bị ập tới, cô cúp luôn máy rồi thở dài. Lát nữa cô sẽ gặp hai người như thế nào đây? Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn muốn nhìn thấy họ một lần nữa, cách xa lâu như vậy bây giờ mới có cơ hội gặp lại, cô đâu ngu mà bỏ qua chứ !


Vài phút sau có tiếng gõ cửa, bên ngoài là Ran và Rindou với khuôn mặt mong chờ vui vẻ, mấy tháng rồi, Tani của họ, Ran thực sự mong chờ đến mức tim nhảy luôn ra ngoài mất, cho dù có gì xảy ra, việc đầu tiên là phải ôm cô thật chặt mới được. Nhưng trái với sự mong đợi đó, Tani nấp sau cánh cửa lo lắng, cô vui chứ, vui chết đi được ấy, muốn đu lên cô hai người mà ôm luôn, nhưng mà nhìn cô bây giờ thật xấu quá, họ sẽ không ghét bỏ cô chứ? Gương mặt thì xây xát hết rồi, cũng không thể cười nhiều như trước bởi vết thương ở khắp nơi, nhưng mà...lỡ nhớ gia đình nhỏ này mất rồi, phần tiếp theo phải dựa vào vận mệnh của cô thôi. Tani hít thật sâu rồi đưa tay vặn ổ khóa.

"Tách"