Tô Du Du chỉ lui về sau hai bước, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hơi thở thoáng có chút dồn dập, ánh sáng trên Thâm Hải Chi Lam rõ ràng cũng đã suy yếu đôi chút. 

Có thể nhìn ra được, Tô Du Du nhận lấy một kiếm này, thoáng có chút gắng gượng. 

"Hửm?" 

"Đế khí phòng ngự mạnh thật đấy!" 

Ánh mắt Viêm Long tiên đế rơi lên Thâm Hải Chi Lam, biểu cảm vô cùng ngạc nhiên: "Nhóc con, coi như tôi đã xem thường nhóc, không ngờ tới nhọc lại có loại đế khí mạnh mẽ này." 

"Thế nhưng thật đáng tiếc, thực lực của nhóc quá yếu, cho dù có được đế khí phòng ngự thì cũng vô dụng, nhiều nhất là chỉ có thể kéo dài một lát mà thôi." 

Viêm Long tiên đế nhìn về phía Tô Du Du, cười lạnh nói: "Nghe lúc nãy cô bé xưng hô với Tô Thương, vậy cô bé là con gái của cậu ta à." 

"Không tệ, dũng cảm đứng ra cứu cha mình khiến cho người ta cảm động, nhưng mà dừng lại ở đây được rồi!" 

"Huyền Thiên tiên đế, cậu thật là vô dụng, lại muốn con gái bảo vệ mình, ha ha ha." 

Ánh mắt Viêm Long tiên đế lộ ra tia hung ác, ông ta cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu tận mắt nhìn thấy con gái của cậu chết trong tay tôi ra sao.” 

"Nói xong, Viêm Long tiên đế lập tức bắt đầu tấn công lần nữa, nhưng ông ta không sử dụng sức mạnh Đế cảnh, mà chỉ cầm kiếm Thiên Đế trong tay, bắt đầu tấn công bình thường. 

"Đồ khốn nạn!" 

Tô Du Du thấy vậy, cắn răng dứt khoát nghênh đón. Cô bé ấy dựa vào sức mạnh của Thâm Hải Chi Lam, bắt đầu tranh đấu với Viêm Long tiên đế. 

"Du Du, con không phải là đối thủ của ông ta, hãy mau trở về!" 

Tô Thương vội vàng ngăn cản con gái mình, nhưng đáng tiếc Tô Du Du không hề nghe, quật cường chiến đấu với Viêm Long tiên đế. 

Bởi vì Tô Du Du nhìn ra, tên khốn nạn trước mắt này quá lợi hại, chỉ có bản thân dựa vào Thâm Hải Chi Lam mới có thể đánh một trận, cha mình vốn dĩ không có cơ hội nhúng tay vào. 

"Ký ức ba đời, rốt cuộc làm sao mới có thể dung hợp đây!" 

Tô Thương cảm nhận sâu sắc được sự bất lực của bản thân, anh khoanh chân ngồi trên đất, vô cùng lo lắng. 

"Bệ hạ, ký ức về Tổ Long, thuộc hạ và Bạch Khởi sư đệ có thể chia sẻ một phần với ngài." 

Lúc này, Thương Ưởng cắn răng, cố gắng chống đỡ thân thể đang bị thương nặng của mình đi tới, mở miệng đề nghị: "Không bằng ngài hãy nhớ lại một chút trước đã, nói không chừng nhận được dẫn dắt, từ đó có thể thức tỉnh được toàn bộ ký ức." 

"Đây cũng là một ý kiến hay, bây giờ cũng không có cách nào khác, thử một lần vậy." Tô Thương nghe vậy, gật đầu đồng ý. 

"Sư phụ." 

Tô Vô Kỵ ở bên cạnh cũng nói: "Con và Tô Ma cũng có một phần ký ức về người ở đời thứ hai Huyền Thiên tiên đế, đó chắc có lẽ là một phần người còn thiếu." 

"Chúng tôi cũng chia sẻ cho người, bây giờ lập trường của Vương Dương Minh vẫn chưa đủ rõ ràng, nhưng nếu như người thức tỉnh toàn bộ ký ức của Huyền Thiên tiên đế, chắc chắn có thể biết được hơn một trăm năm, Huyền Thiên tiên đế và Vương Dương Minh đã nói chuyện với nhau như thế nào." 

"Được, hãy chia sẻ cho tôi!" 

Tô Thương gật đầu, thúc giục nói: "Nhanh lên, Du Du không chống đỡ được lâu đâu. Thực lực của Vương Dương Minh quá mức mạnh mẽ, cho dù không dùng đến năng lực Đế cảnh đi chăng nữa, thì trong vòng ba năm phút chắc hẳn cũng có thể phá vỡ được phòng ngự của Thâm Hải Chi Lam." 

Thâm Hải Chi Lam có thể ngăn cản tấn công của Đế cảnh trung kỳ và hậu kỳ, nhưng cũng không thể cứ ngăn cản mãi được, đây chỉ dùng để bảo vệ tính mạng, thời khắc quan trọng có thể cứu mạng. 

Nhưng Viêm Long tiên đế mỗi một lần tấn công, đều đánh vào cùng một chỗ trên Thâm Hải Chi Lam. 

Cái này cũng giống như nước chảy đá mòn vậy, nhiều lần như vậy, cho dù Viêm Long tiên đế có ở điểm giới hạn của Đế cảnh, thì vẫn có thể đánh xuyên Thâm Hải Chi Lam, bởi vậy thời gian rất gấp rút. 

Bốn người Tô Vô Kỵ đương nhiên cũng nhận ra điều này, bọn họ vội vàng thi triển pháp quyết, chia sẻ ký ức của mình về Tổ Long và Huyền Thiên tiên đế cho Tô Thương. 

Bốn luồng ánh sáng gần như là cùng một thời điểm tiến vào trong đầu Tô Thương. 

Tô Thương duy trì tư thế ngồi khoanh chân, tiếp nhận bốn phần ký ức này. 

Vài phút trôi qua. 

Tô Thương đã sớm đã dung hợp ký ức của bốn người Tô Vô Kỵ về mình, trong đầu có rất nhiều hình ảnh, nhưng đáng tiếc vẫn vô ích như cũ, anh vẫn chỉ biết được phần ký ức mà bốn người bọn họ chia sẻ cho anh, còn những ký ức khác vẫn không thể nào thức tỉnh được. 

Cho dù Tô Thương vắt hết óc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. 

Ầm! 

Đúng lúc này, Viêm Long tiên đế không muốn dây dưa nữa, cho nên dùng hết cơ hội sử dụng năng lực Đế Cảnh lần thứ tư.