Nhan Tước nhìn bức ảnh cũ .
Bức ảnh tuy đã sạm mày vàng như nó vẫn thấy rõ được khuôn mặt tươi cười của Vương Lãnh và Mễ Linh.
Có vẻ như hai người bọn họ quen nhau từ trước, từ lúc còn nhỏ.
Nhan Tước thở hắc rồi nhét tấm hình vào túi váy, đứng lên đi pha trà cho vị giám đốc đang ngồi chơi xơi nước ở trong kia.
Bên bàn của Mễ Linh, cô nàng đang nghe điện thoại cố tình mở loa ngoài cho Nhan Tước nghe.
” tối nay, con và Lãnh nhớ về nhà nha, chúng ta đang tính đến chuyện cho con về đây ở… khì thích rồi nhé hihi… cuối cùng cũng được bên Lãnh rồi, ta chúc mừng con..”
Bên đầu dây bên kia, giọng ngọt ngào trìu mến.
Nhan Tước nhìn qua cái gương thấy Mễ Linh đang cười tít mắt, hai tay ôm má hồng hồng.
– vâng ạ, con và Lãnh sẽ về. Bác Vương.
Nhan Tước mặt mày xám xịt!
Bác Vương?? Ba của tên Lãnh kia sớm qui tiên chầu trời, chẳng lẽ lại là Vương Thanh Tuyền từng ủng hộ chuyện tình của mình và Lãnh….?????
Nhan Tước hít một hơi.
Thầm nghĩ chỉ cần Vương Lãnh vẫn còn có tên trên tờ giấy hôn thú và hắn vẫn chưa đưa cho cô giấy ly hôn, cô vẫn còn có hắn bên cạnh.
Không phải lo gì.
Ly hồng trà nóng được đem vào phòng.
Vương Lãnh không thèm ngước mắt lên nhìn, vẫn tiếp tục cặm cụi ghi chép gì đó.
Cạch…
Tiếng cạch nhỏ xíu làm Vương Lãnh cau mày.
– không nhỏ tiếng được à??
– không!

Vương Lãnh ngẩng mặt lên, đặt bút xuống, chống cằm nhìn Nhan Tước.
– là ý gì?
– là ý gì, anh tự hiểu chứ!
– ….
Vương Lãnh không muốn cãi nhau ngay bây giờ, nhưng mà cô gái trước mặt mình hình như muốn gây sự.
– giám đốc, tôi muốn xin nghỉ a
~Nhan Tước cười cười, nhưng chẳng có chuyện gì.
– là sao?
– à, tại nhà có chuyện, tôi cũng sắp phải đi du học nên xin nghỉ.
Nhan Tước bịa đại một lí do ngớ ngẩn.
– du học??
– phải a~ tôi sẽ làm cho tới khi có người thay thế. Thế nào, tôi trách nhiệm quá chứ!!
– tôi sẽ suy nghĩ.
Nhan Tước không nói gì, quay lưng ra ngoài, đúng lúc vừa gần đến cửa. Có tiếng điện thoại vang lên.
– alô, mẹ à?
…..
– dạ, con biết rồi.
……
– Mễ Linh? À thì chuyện đó…..
Đoạn sau, Nhan Tước chẳng nghe được vì cửa đã đóng lại, căn phòng cách âm đó vĩnh viễn không thể cho cô nghe tiếp.
Nhan Tước cười tươi rói.
Ngồi xuống lật tài liệu.
Lực tay hơi mạnh làm vài tờ giấy bị rách.
Roẹt… roẹt…
Nhan Tước tròn mắt nhìn tay mình…
Rồi nhìn sang tập tài liệu.
Nó đã rách bươm mấy tờ cuối.
Có vẻ tối nay phải ở lại làm hết đồng này.
Cái đống mấy hôm trước vừa làm xong.
Trờiii ơiiiiiiiiiiiii……..
Mễ Linh cầm tập tài liệu to đùng, đem tới cho Nhan Tước.
– đem đống này xuống phòng tài vụ và phòng thiết kế.
– ờ.
Nhan Tước vừa đứng lên, Mễ Lĩnh đã hấch tóc, nhếch môi hống hách bảo.
– sau này phiền chị Vương giao anh Vương lại cho tôi, tôi sẽ bảo quản anh thật kĩ.
Nhan Tước nhếch môi, cảm thấy những lời vừa rồi thật nực cười.
– xin lỗi! Anh Vương không phải là thực phẩm có thể mua bán và… bảo quản.
Nhan Tước vừa nói xong, Vương Lãnh từ phòng bước ra, ngây thơ hỏi :
– bảo quản gì??
Nhan Tước cười cười rồi ôm tài liệu đi ra ngoài.
– Mễ Linh, đi thôi.
– ơ nhưng mà vẫn còn trong giờ làm….

Đoạn sau, Nhan Tước chẳng muốn nghe tiếp.
Cô bước thật nhanh tới thang máy.
Nhan Tước nhíu mày nhìn vào máy tính.
Truyện của cô bị anti???
Tại sao?
” bình luận của Binvo…. : tình tiết huyết cẩu như thế, Au à, nàng nên chỉnh lại, không ta sẽ bỏ.”
” bình luận của Tyu*.. m : Tuyết Nhan, ta thấy truyện nàng càng ngày càng khó hiểu. ”
Và vô vàng các bình luận khác.
Cô đã làm gì sai chứ???
Tình tiết tình yêu của Nhan Tước và Vương Lãnh đâu có cẩu huyết đây chứ??
Cô vẫn chịu được mà.
Nhan Tước thở dài nãi nề, ôm chồng giấy trắng gục xuống bàn.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía căn phòng cách âm kia.
Giờ mới phát hiện, ngày nào cô tan ca, Vương Lãnh đều ở lại cùng cô.
Bây giờ, phòng giám đốc thật lạnh lẽo và cô đơn.
Nhan Tước cũng cô đơn như căn phòng này.
Cô gom túi xách, mang lại đôi giày chạy thật nhanh ra ngoài.
Nhan Tước không thể để Vương Lãnh điền tên người đàn bà khác vào tờ hôn thú của hắn ngoài cô.
Chạy đến cửa thang máy Nhan Tước thật sự muốn đập nát luôn toà nhà này, thang máy hỏng tại sao lại không sửa.
Cô mở cửa thoát hiểm nhìn xuống….. hít thở không kịp….
Tòa nhà này….
Ai đã thiết kế ra nó vậyyyyyy.
Nhan Tước mặt mày tái mét.
– khốn… khốn kiếp… tưởng đây là Mĩ chắc…. thiết kế lối thoát hiểm kiểu này ai dám… xuống… .
Cầu thang làm bằng gương cường lực.. . trong suốt 100% .
Nhan Tước hít một hơi…. chạy như bay xuống….
Xoạt….. rầm….
Nhan Tước lăn hai vòng rồi đập lưng vào tấm kính… cả người đau nhứt.
Nhan Tước cười đau đớn.
Cô không thể ngăn chuyện này lại rồi.
” Hello from the other side
I must’ve called
A thousand times
To tell you
I’m sorry
For everything
That I’ve done
But when I call you never
Seem to be home”
– alô?
“…..
– pháp?

-“….
– hà… con cũng đang tính đi, đúng lúc thật….
-“….
– papa, con muốn đi…sớm một chút.
-“…..
– vâng,….. sao…. được, hai ngày nữa.
Nhan Tước cầm điện thoại, nhìn màn hình tắt đi.
Cô vừa nói dối là đi du học vào lúc sáng, không ngờ là ông trời lại ưu đãi tốt với cô đến thế.
Nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Nhan Tước đau.. . cả thể xác lẫn tâm hồn.
Sao cô lại đau đến thế??
Cơ sự gì mà phải đau??
Cô… chỉ là yêu thôi….
Bức ảnh từ túi rơi ra.
Nhan Tước cầm lên, bức ảnh đẹp bị cô vò thành một đống.
Đến mức, bức ảnh bị tróc ra làm hai mảnh lớn.
Nhan Tước cười khổ, cầm ảnh góc xé toạt ra.
Nếu như không thể cản việc đó, ít ra hãy để cô được xé đi tấm ảnh này.
Cô vừa xé ra, thì mặt dưới của bức ảnh, cái mặt bên trong, nếu không xé ra thì chẳng thể thấy được .
” Mễ Linh, anh yêu em, hy vọng em có thể đồng ý cùng anh đi hết cuộc đời này”
Trên mặt giấu, còn có hai vết keo dán chồng lên nhau.
Vậy tức là…..
Viễn cảnh hai người họ bên nhau hiện ra trước khuôn mặt đau đớn kia.
Bây giờ thì Nhan Tước đã nhận ra, hôn nhân vội vàng kín đáo của cô, vốn chẳg có tình cảm gì ngoài tình cảm của cô.
Chợt nhớ lại, hôm mà Vương Lãnh đòi đăng kí kết hôn với cô, anh chỉ nói một câu mà làm cô đồng ý….
” anh yêu em Nhan Tước, anh vẫn sẽ hận em vì đã làm anh đau khổ, nhưng tình yêu của anh là lập phương của nỗi hạn đó, Tước, lấy anh đi”
Giờ thì đã hiểu, thì ra, lập phương của anh là thế.
Lập phương có thể âm mà, em đã hiểu rồi Vương Lãnh.
Em chỉ mãi là tiểu tam của đời anh., là nhân vật phản diện của Mễ Linh.
Tình yêu của anh, cái thứ anh đã nói, có thể là âm rồi anh ạ!
Nhan Tước ôm mặt, nước mắt ướt đẫm, len qua khẽ tay.
Cả đêm, tại sao hoàng tử của cô lại không đến như những câu chuyện tình yêu??
Cả đêm, sao lại không có lấy những một người lau nước mắt cho cô?
Cả một đêm, chẳng ai bên cạnh cô, bên cạnh an ủi cô