Sau khi nhận được video từ nhà họ Minh, Thu Thanh Duy cuối cùng cũng hiểu được "thương nhân coi trọng lợi nhuận" bốn chữ này không hề sai. Nhìn hình ảnh thê thảm của Minh Toa Toa trên màn hình, cô nhẹ nhàng lắc đầu rồi tắt video, không đành lòng nhìn nên tắt bỏ video.
Vì công ty, ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể vứt bỏ, trái tim của mấy người này đúng là sắt đá!
Chạng vạng ngày hôm đó, Minh Toa Toa gọi điện cho cô, giọng nói ở đầu bên kia có chút yếu ớt, lộ ra âm thanh khàn khàn cùng hận ý khó có thể che giấu: "Cô đi ra đi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cô."
Thu Thanh Duy gặp Minh Toa Toa ở bãi biển bên ngoài khách sạn.
Cũng chỉ trong một ngày, một đại tiểu thư xinh đẹp, phong quang vô hạn liền trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, bộ quần áo đua xe tối hôm trước cô ta mặc bây giờ trông thật bẩn thỉu, trên người chỗ nào cũng có dấu vết không rõ ràng, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ đã bị cứa vài nhát dao, miệng vết thương chảy rất nhiều máu, trông rất đáng sợ.
Không chờ Thu Thanh Duy mở miệng, cô ta liền quỳ xuống, bắt đầu dập đầu với cô.
Thu Thanh Duy không nhìn cô ta, chỉ im lặng ngắm chân trời ở phía xa xa.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng vỗ thủy triều là tiếng đập trán xuống mặt đất.
Sau khi dập đầu đủ một trăm cái, Minh Toa Toa dừng lại, hai mắt trống rỗng nhìn Thu Thanh Duy: "Tôi đã bị quay video, khuôn mặt cũng đã bị hủy dung, đầu cũng dập rồi, như vậy đã được chưa?"
Thu Thanh Duy không trả lời cô ta, mà hỏi cô ta một chuyện:"Minh Toa Toa, cô không hận sao?"
Minh Toa Toa đã sớm quỳ đến đầu gối tê dại, cô ta cố gắng đứng dậy, thân hình lung lay như sắp đổ, lại cố chấp để không bị ngã xuống: "Muốn nghe lời nói thật sao?"
Thu Thanh Duy quay đầu nhìn cô ta, đáy mắt đã nói rõ câu trả lời.
"Vậy tôi đây sẽ nói, là chính cô tự muốn nghe, đừng có lấy chuyện này ra để gây khó dễ cho nhà họ Minh!" Mắt Minh Toa Toa ngấn lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hận cô! Cả đời này người tôi hận nhất là cô! Hận không thể gϊếŧ chết cô! Cô nghe rõ rồi chứ?!"
Nhìn thấy trong mắt cô ta tràn ngập hận ý, Thu Thanh Duy lại thờ ơ, cô nhắc nhở: "Tôi không hỏi cô có hận tôi hay không, mà tôi hỏi, cô có hận người nhà mình hay không, tôi nghĩ chuyện này cũng không phải do cô tự nguyện, đúng không?"
"Nực cười! Nếu không phải vì nhà họ Minh, Minh Toa Toa tôi dù có chết, cũng sẽ không bao giờ dập đầu với cô." Minh Toa Toa hét lên.
"Vì nhà họ Minh? Tôi cảm thấy Minh đại tiểu thư không vĩ đại như thế đi?"
Những lời này của Thu Thanh Duy đã động đến chỗ đau của Minh Toa Toa, vì thế cô ta hét lên lần thứ hai: "Đúng vậy, chính là bởi vì cô! Ba tôi mới có thể... Mới có thể bức tôi làm loại chuyện này."
Cô ta tuy rằng thích ngủ với mấy tiểu thịt tươi, một ngày không có đàn ông liền cảm thấy thật tịch mịch nhưng cũng không có nghĩa là cô ta thích cùng đàn ông chụp những tấm ảnh bất nhã! Nhưng cô ta có thể làm gì? Cô ta đã không cẩn thận đắc tội với người không nên đắc tội, ba cô ta vì muốn cứu nhà họ Minh, chỉ có thể bắt cô ta đi thỏa mãn yêu cầu biếи ŧɦái của Thu Thanh Duy, tất cả những gì của cô ta đều là do nhà họ Minh cho, cho nên cho dù muốn cô ta phải chết, cô ta cũng không thể phản kháng.
Nghe xong những bất mãn của cô ta, Thu Thanh Duy nở một nụ cười: "Bởi vì tôi? Tôi chỉ đem đoạn nói chuyện của tôi đưa cho Chủ tịch Minh, cũng chỉ nói thêm một câu, tôi cũng không nói nhất định bắt buộc ông ta phải bắt cô làm loại chuyện này."
Lời này khiến ngực Minh Toa Toa chợt lạnh: "Cô có ý gì? Cô muốn quỵt nợ sao?"
"Quỵt nợ? Tôi từ đầu tới cuối đều chưa từng hứa hẹn cái gì." Thu Thanh Duy đồng tình nhìn cô ta: "Là ba cô vì lợi ích mà không chút do dự lựa chọn hy sinh cô, Minh Toa Toa, người mà cô phải hận, là ông ta."
Minh Toa Toa như ý thức được điều gì, không thể tin nổi mở to hai mắt: "Cho nên, ngay từ đầu, cô đã không muốn buông tha cho nhà họ Minh?"
"Ai có tiếng nói, ai là người đặt ra quy tắc trò chơi, thắng thua cũng giống nhau. Minh Toa Toa, chiêu này là tôi học được từ cô." Thu Thanh Duy vỗ vỗ bả vai cứng đờ của cô ta, nói lời tạm biệt: "Khoảng thời gian này tôi chơi rất vui, cảm ơn."