Đây không phải là cuộc nói chuyện hôm qua giữa cô ta với Thu Thanh Duy hay sao?

Con người hèn hạ đó, vậy mà lại ghi âm!

Nhưng mà, chuyện này với chuyện Minh thị phá sản có liên quan gì nhau? Tại sao lại ba tức giận như vậy? Hồi đó cô ta lái xe tông chết người, ông cũng chỉ cười ha ha nói không có vấn đề gì, nhà học Minh có thể giải quyết được, dù sao đây cũng chỉ là một trận thách đấu, tại sao ba lại giận dữ đến như vậy?

Cô ta nghĩ mãi không ra.

Cho đến khi, nghe thấy câu cuối cùng trong đoạn ghi âm đó —

"Tổng giám đốc Minh, con gái yêu của ông vì chuyện phá hủy Minh thị mà bỏ công không ít, cô ta chỉ có ba yêu cầu nhỏ nhoi, chẳng lẽ ông không tính làm vui lòng cô ta sao?"

Trong nháy mắt, Minh Toa Toa lạnh toát người

Cô ta cuối cùng cũng hiểu được câu nói của Thu Thanh Duy vào đêm hôm qua "Không phải cái gì cô muốn cũng có thể đạt được" rốt cuộc là cái quái gì vậy! Chẳng lẽ người làm cho Minh thị phá sản là cô ta?

Thấy nét mặt cô ta thay đổi, chắc hẳn đã hiểu rõ nguyên nhân, ba Minh mắng một câu ‘Khốn kiếp’, sau đó lại lớn tiếng chất vấn: "Nói! Con rốt cuộc là đắc tội với ai?!"

"Thu … Thu Thanh Duy …"

Minh Toa Toa lắp bắp nói ra cái tên đó, cả người đều run rẩy.

Cô ta luôn cho rằng người phụ nữ đó cùng lắm chỉ một nhà giàu mới nổi, không tên không tuổi cũng không có gia thế hiển hách gì, là loại người dễ bắt nạt, thậm chí, còn vì việc người phụ nữ kia chấp nhận lời thách đấu với cô ta mà cười nhạo cô là kẻ ngu ngốc. Trăm triệu lần không nghĩ đến, đối phương lại diễn trò giả heo ăn thịt hổ, vì một cuộc thánh đấu nhỏ mà đuổi cùng gϊếŧ tận cả nhà họ Minh!

Nghĩ lại mà thấy sợ, những phần lớn là sự căm phẫn.

Minh Toa Toa oán hận mắng: "Đồ quỷ cái! Sao cô ta dám?"

Vừa dứt lời, một cái tát thật mạnh vụt tới, đánh cô ta đến mức xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa là ngã luôn xuống giường.

"Toa Toa đang bị thương, ba nó đừng đánh nữa mà!" Mẹ Minh chạy lại can ngăn thì bị ba Minh nắm tóc ném vào tường.

Sắc mặt người đàn ông tối sầm đầy tức giận, hướng về vợ mình mà mắng: "Bà nhìn xem bà dạy con gái như thế nào! Đem cả sản nghiệp mà tổ tiên nhà họ Minh cố gắng gầy dựng đều đạp đổ! Tôi không chỉ muốn đánh nó, mà tôi còn muốn đánh chết cái thứ nghiệp chướng này!"

Dứt lời, ông giơ tay lên lần nữa, ra sức tát thêm hai cái vào mặt Minh Toa Toa: "Cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho bố mày! Mặt mũi đều bị mày làm mất hết! Lần này còn trực tiếp liên lụy tới Minh gia! Tao nói cho mày biết, nếu mày là người gây ra chuyện này thì mày tự đi mà giải quyết đi!"

Minh Toa Toa bị đánh tới mức liên tục xin tha, nghe được câu nói cuối cùng này, giật mình một cái, cô ta nghi ngờ hỏi: "Ba? Ba sẽ không thật sự làm theo những gì cô ta nói đúng không?!"

Ba Minh cầm chắc dây nịt trong tay, rồi thẳng tay quất vào đầu cô ta, Minh Toa Toa thét chói tai đầy thảm thương, ông thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu: "Không phải ba yêu cầu đó là mày đưa ra à? Được lắm, tao chiều mày là được chứ gì!"

Minh Toa Toa sao có thể chấp nhận: "Không được! Con không làm! Có chết con cũng không làm!"

Nuôi một đứa con gái chỉ biết phá hoại so với sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Minh thì có là gì? Ba Minh lại dùng sức đánh lên người cô ta thêm mấy cái, cho đến khi quần áo cô ta dính đầy máu, mẹ Minh quỳ xuống ôm chân ông tận lực van xin thì mới chịu dừng tay.

Ông không thèm liếc nhìn Minh Toa Toa bị đánh tới mức sắp chết, đá văng vợ mình ra rồi từ từ đi tới cửa, nét mặt không thay đổi dặn dò thuộc hạ: "Để mắt tới nó, cho tới khi nó thực hiện xong ba yêu cầu đó thì đừng để cho nó chạy mất."