Cả một đoạn đường đi về chung cư vợ chồng hai người nghĩ mãi cũng không ra nên tặng quà gì thì tốt.

Những món đồ điện gia dụng, chăn mền bình thường hình như ở Hoa Quả Sơn kia của Ngộ Không không dùng được, dù sao chỗ đó cũng không có máy phát điện.

Mà trái cây, hoa tươi gì đó thì Hoa Quả Sơn của người ta gần như là không thiếu, thật là không biết nên tặng gì mới tốt.

Về đến nhà, hai người ngay cả lúc ăn cơm cũng nghĩ đến, mà chuyện này thực sự phiền não, vợ chồng họ đều sắp bùng nổ đến nỗi muốn lật bàn rồi.

"Anh Đát Kỷ, em muốn điên rồi!"
Đế Tân sụp đổ cứ đi vòng quanh, lâu lâu lại đập một cái vào tường, quả thực giống như bị tẩu hoả nhập ma vậy.


Đát Kỷ cầm lấy một lon nước lạnh trên bàn uống một ngụm lớn, bắt buộc đại não của mình phải bình tĩnh rồi mới nói:
"Chẳng phải vẫn còn thiệp mời chưa phát sao, chúng ta đi phát xong rồi tính tiếp.

"
Cứ như vậy mãi thì vợ chồng bọn họ chắc sẽ bị giày vò đến chết mất, haiz, có chút nhớ nhung ngày tháng sai vặt vô số lúc trước.

Trước đây, làm gì cần họ phải suy nghĩ đến những chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần phân phó xuống là một đống đại thần sẽ nghĩ cách cho mình, nghĩ đến đã thấy đẹp rồi.

Chỉ đáng tiếc họ đã không phải phi tần và đế vương nữa, mà giờ đây họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường.

Hai người thu dọn một chút rồi tay nắm tay ra khỏi cửa bắt đầu phát thiệp mời từ lầu một.

Nhà của chủ nhà Phạm Tiểu Mễ:
Đế Tân: "Ngộ Không phải kết hôn rồi, đây là thiệp mời cô ấy nhờ tôi gửi đến, chị Phạm, chị nhớ đến nha!"
Phạm Tiểu Mễ: "Được, được.

À đúng rồi, sao sắc mặt hai người lại khó coi như vậy?"
Đát Kỷ cười nói: "Không có gì, chỉ là không nghỉ ngơi tốt mà thôi.

"
Phạm Tiểu Mễ xông về phía Đế Tân chớp chớp mắt, đưa ánh mắt tôi hiểu, cô không cần giải thích cho Đế Tân.


Đế Tân cứ luôn cảm thấy ánh mắt của chị Phạm có chút nham hiểm.

Nhà Đào Bảo:
Đế Tân, Đát Kỷ: "Chị Đào, Ngộ Không phải kết hôn rồi, đây là thiệp mời của cô ấy, chị nhất định phải đến đấy.

"
Đào Bảo: "Tôi đã biết từ sớm rồi!"
Nói xong một tay giựt lấy thiệp mời, "đùng" một tiếng đã đóng cửa phòng lại rồi!
Đế Tân, Đát Kỷ: "Chị Đào nóng giận như vậy là đến tháng rồi sao?"
Nhà hai Bảo Ngọc:
Đế Tân cười híp mắt nói: "Hai bạn nhỏ, ba ngày sau Ngộ Không phải kết hôn rồi, hai người nhớ đến dự tiệc nhé!"
Bảo Ngọc nữ: "Không phải là mình chị Ngộ Không làm đấy chứ?"
Bảo Ngọc nam mặt mày ghét bỏ: "Nếu như phải thì chúng tôi không đi đâu, tôi nhớ trên sách có nói Hoa Quả Sơn không có bệnh viện, vả lại tôi cũng không muốn đi súc ruột.

"
Đế Tân, Đát Kỷ: /Mặt lạnh nhạt/ "Đi hay không thì tuỳ, nhận lấy thiệp mời, hai người tự quyết định đi!"
Nhà Kiến Văn:
Đế Tân cười gượng gạo đưa thiệp mời qua: "Ngộ Không phải kết hôn, đây là thiệp mời, nhớ đến nha.

"
Kiến Văn: "Được thôi, đây thật là quá vui mừng rồi.

À, Trụ Vương Đát Kỷ vợ chồng hai người tính tặng quà gì? Tôi không biết tặng gì mới tốt nữa đây.


"
Khuôn mặt đang cười của hai người cứng lại, đồng loạt hét lên: "Chúng tôi không biết! Đừng nhắc đến từ quà với chúng tôi nữa!"
Kiến Văn mặt mũi ngơ ngác nhìn vợ chồng Đế Tân tức giận đùng đùng đi lên lầu, cảm thấy kỳ lạ mà gãi gãi đầu.

Gì vậy? Ăn phải thuốc nổ rồi à? Liên luỵ đến người vô tội như vậy mà được sao?
Nhà Hạng Vũ:
Đế Tân và Đát Kỷ lúc này đã không miễn cưỡng bản thân cười nữa, đưa thiệp mời qua rồi quay người đi mất, Hạng Vũ vội vàng gọi hai người lại.

"Sao vậy? Ngộ Không sắp kết hôn rồi hai người không thể vui vẻ một chút sao? Tuy rằng tôi cũng biết chuyện này khiến người ta không dám tin nhưng biểu cảm này của hai người sẽ khiến cho tôi có ảo giác là mấy người thực sự đang nói đùa đấy.

"
"Đây là giả đúng không? Ngộ Không cản bản không thể nào kết hôn được, tôi còn chưa kết hôn thì sao cô ấy có thể kết hôn trước tôi chứ!"
Vợ chồng Đế Tân đồng loạt hừ lạnh: "Chuyện này vô cùng chính xác.

"
Hạng Vũ trợn mắt há hốc miệng, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu đánh vào tường, trong miệng hét lớn: "Đây không phải là sự thật!".