Nhìn Doanh Chính đã tẩu hỏa nhập ma, Đế Tân nói một cách ghét bỏ: "Cái gì mà cứt chó cấp thấp? Đây mà là tên cái gì, tôi không muốn tham gia một nhóm như vậy, cô làm một mình đi, cùng lắm thì tôi tiếp tục đi đòi nợ, như vậy cũng dễ nghe hơn cứt chó nhiều!"
Nói xong, Đế Tân mang theo vẻ mặt ghét bỏ sập cửa rời đi.

Doanh Chính ngẩn ra, cái gì mà cứt chó cấp thấp? Giỡn kiểu gì vậy!
Rõ ràng là Rs!
"Đế Tân, con người vô học kia, nghe không hiểu tiếng Anh à?"
Doanh Chính nổi giận đùng đùng mắng theo, nhưng Đế Tân đã biến mất ở cửa cầu thang, để lại mình cô buồn bực không thôi.


"Mommy.

"
Nghe thấy trong đầu truyền đến âm thanh mềm mại của bé trai, Doanh Chính quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thi Thi đang mở to đôi mắt lo lắng nhìn cô, trái tim lập tức mềm nhũn.

Doanh Chính ôm lấy Thi Thi nói: "Vẫn là con trai ngoan nhất, sau này chúng ta phải học tập thật tốt, đừng bắt chước Đế Tân không học hành kia, chúng ta phải học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ, đúng hay không?"
"Đúng vậy, đều nghe theo mommy.

"
Nghe câu trả lời trong đầu, Doanh Chính cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Vẫn là con trai nhà mình có hiểu biết!
* * *
"Cứt chó, cái quái gì vậy, đúng là vũ nhục thân phận của Cô!"
Đế Tân sập cửa rời đi, vẫn không thể hiểu được ý nghĩa tên nhóm mà Doanh Chính nói, cả đoạn đường cứ nhắc mãi đến sảnh lớn lầu một, quả thực là châm chọc Doanh Chính từ đầu tới chân.

"Đúng là không cách nào hiểu nổi người trẻ tuổi hiện nay, đều đang suy nghĩ cái gì, tư tưởng thật không bình thường, há mồm ngậm miệng đều là cứt chó, chậc chậc chậc, loại không khí này không ổn, không ổn!"
Đế Tân vừa châm chọc vừa dự định đi đón Đát Kỷ, vừa mới mở cửa chuẩn bị rời khỏi sảnh lớn, khóe mắt thoáng thấy một mảnh đỏ vàng.


Đế Tân nhanh chóng quay đầu, thấy Ngộ Không toàn thân cứng đờ đứng cùng với một người đàn ông mặc áo xanh.

Người đàn ông kia nắm một thanh kiếm xanh tím trên tay, quay lưng về phía cô, nhưng lúc này anh ta đang trong tư thế chống một tay trên vách tường bao vây Ngộ Không, biểu hiện rõ anh ta và Ngộ Không có một mối quan hệ không thể nói nào đó.

Đế Tân nhìn Ngộ Không, Ngộ Không cũng đang nhìn cô, hai người đối diện ba giây, Đế Tân nâng lên tay "hi" một tiếng.

"Hi, Ngộ Không thật trùng hợp, tôi dự định ra ngoài, muốn đi cùng không?"
Đế Tân hỏi xong mới phát hiện sao lời này nghe không thích hợp cho lắm, vội vàng sửa miệng.

"Không phải, là tôi muốn ra ngoài, hai người tiếp tục đi, quay đầu lại tổ chức đám cưới nhớ phát thiệp mời cho tôi, tạm biệt!"
Nói xong, Đế Tân xấu hổ nhe răng cười, xoay người muốn rời đi, Ngộ Không thấy vậy gấp đến mức lập tức đẩy người đàn ông áo xanh trên người ra, tiến lên kéo Đế Tân lại.

"Việc này không giống như cô nghĩ, cô nghe tôi giải thích, Đế Tân, cô nghe tôi giải thích đã!" Ngộ Không quả thực khóc không ra nước mắt.

Thanh danh lẫy lừng một đời của cô, toàn bộ đều bị người đàn ông này phá hỏng!
Cô sắp chết rồi, nếu đám người Đế Tân biết cô có bạn trai, các cô ấy nhất định sẽ chê cười cô, tuyệt đối không thể thừa nhận.


Đế Tân mờ mịt liếc nhìn người đàn ông áo xanh, buông tay nói: "Không Không, không cần giải thích đâu, hôn bạn trai không cần phải giải thích, yên tâm đi, tôi chưa thấy gì hết, thật đó.

"
Ngộ Không không nhịn được trợn trắng mắt, đều có thể nói ra việc hai người hôn nhau, Đế Tân cô thật sự xác định cô chưa thấy gì hết sao?
"Tôi, cái kia, Lão Tôn ta đây sẽ không thích đàn ông!" Ngộ Không trừng mắt quát lớn.

Đế Tân đồng tình nhìn về phía người đàn ông áo xanh đầy mặt bất đắc dĩ kia: "Người anh em, có người bạn gái giống như Không Không rất mệt mỏi phải không?"
"Tàm tạm.

" Người đàn ông áo xanh dịu dàng cười, bước đến phía sau Ngộ Không, vươn tay vuốt ve bộ lông vàng của cô, ánh mắt tràn ngập cưng chiều nói:
"Không Không tương đối thích cảm giác yêu đương vụng trộm, tôi phối hợp với cô ấy thì tốt rồi, chịu chút tủi thân cũng không sao, chỉ cần cô ấy vui vẻ.

".