Tôi nhớ lần đầu tiên tôi đọc cuốn tiểu thuyết đó.

Một khu bệnh viện thực sự ngột ngạt, buồn tẻ. Một chiếc máy tính duy nhất được đặt trên hành lang.

Khi tôi đứng xếp hàng để sử dụng nó, một người đàn ông đội mũ phớt bước sang một bên tránh đường cho tôi. Màn hình máy tính lúc đó đang hiển thị nền tảng webnovel rất được yêu thích.

Tôi sững sờ nhìn vào màn hình trước khi nhập từ khóa. Tôi có thể đã nhập vào khoảng ba từ, nhưng tôi hoàn toàn không thể nhớ những gì tôi đã gõ vào lúc đó. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ những gì tôi đã suy nghĩ trước đó. Những chiếc bút chì bấm nằm rải rác trên sàn lớp học, bầu trời màu chàm phía xa xa, trải dài bên ngoài cửa sổ.

Điều tôi có thể biết chắc chắn là tay tôi, thứ từng mở cửa sổ lớp học, đã gõ một cái gì đó, và điều đó khiến tôi khám phá ra cuốn tiểu thuyết này.

⸢Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt⸥

Nhờ câu chuyện đó, tôi đã sống sót.

⸢Anh ấy chắc chắn không có lỗi về sự ra đời câu chuyện này⸥

Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn từ sâu trong cơ thể. Tôi không thể chống lại cơn choáng váng và ngã quỵ xuống sàn. Những dòng chữ trước mắt tôi mờ đi.

⸢Han Sooyoung là tls123.⸥

Trong khi thở hổn hển, tôi nằm bất động trên sàn một lúc lâu. Chỉ có một câu

hỏi duy nhất liên tục xoay quanh trong đầu tôi - câu hỏi "Nhưng, tại sao?" ⸢Tại sao, vì một người như tôi?⸥

Tôi suy sụp mất một lúc. Tôi nghĩ tôi đã khóc. Nhưng cho dù tôi có đập phá, gào thét và khóc nức nở như thế nào, thì những dòng chữ đã được viết ra cũng không thể nào thay đổi được. Han Sooyoung đã dành hết 13 năm cuộc đời mình chỉ vì tôi, và giúp tôi sống bằng cách tạo ra những câu văn được cắt ra từ chính bản thân cô ấy. Và sau đó, cô ấy đã bị dập tắt.

⸢Ki m Dok ja⸥

[Bức tường thứ 4] đang gọi tôi. Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời tiếp theo. ⸢C ậu nê n đọ c⸥

Tôi rón rén đứng dậy. Hình ảnh phản chiếu của tôi trên cửa sổ hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Thật khó để gọi cơ thể của tôi là của người trưởng thành được nữa. Chiều cao của tôi đã giảm đi rất nhiều và khuôn mặt của tôi cũng nhỏ hơn. Chiếc áo khoác tôi đã mặc không còn vừa với tôi nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó một lúc lâu, trước khi cởi áo khoác ra.

".... Đã bao nhiêu năm rồi?"

⸢Th ời gian ở T rái đấ t là vô ngh ĩa với n ơi nà y⸥ Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Chiếc tàu điện ngầm này là nơi mà "Giấc mơ cổ xưa nhất" mơ giấc mơ của mình. Vì vậy, thời gian của các đường thế giới khác không thể đo đếm được "thời gian" trôi qua trong đoàn tàu này.

Thành thật mà nói, tôi đã hoàn toàn mất hết cảm giác về thời gian sau khi bước vào chuyến tàu này.

"Ngay cả vậy, vẫn có một thứ gọi là nhận thức về thời gian mà, phải không?" ⸢Kho ảng 21763 nă m⸥

"Không dài như tôi nghĩ. Tôi vẫn trẻ hơn "Kẻ mưu phản bí mật" nhiều, nhỉ?" ⸢Vẫ n cò n non lắ m⸥

Tôi nghe thấy [Bức tường thứ 4] khúc khích cười. Nếu không có sự hiện diện của anh chàng này, tôi đã phát điên từ lâu rồi.

Cùng với một tiếng "Pah-sususu", đầu ngón út của tôi nhỏ đi một chút.

Tôi tự hỏi điều này bắt đầu từ khi nào. Tôi đã không làm bất cứ điều gì, nhưng cơ thể của tôi vẫn tiếp tục trở nên nhỏ hơn. Chà, nếu tôi nói cụ thể hơn, thì nó không thực sự là "Tôi không làm gì cả".

".... Tôi có tiếp tục nhỏ hơn nữa không?" Tôi nhìn chằm chằm vào những mẩu Câu chuyện đang trôi dạt bên ngoài cửa sổ và hỏi. "Dù sao thì, những Câu chuyện đó sẽ đi đến đâu?"

⸢Đ ến ti ềm th ức củ a vũ tr ụ⸥

"Và đó là đâu?"

⸢Mộ t đư ờng th ế gi ới c ậu khô ng th ể nhận th ức⸥

Vai trò của "Giấc mơ cổ xưa nhất" là tưởng tượng nên tất cả các đường thế giới. Ngay cả khi tôi không ý thức về nó, tiềm thức của tôi vẫn liên tục theo dõi các đường thế giới.

⸢Nhữ ng Câu chu yện đó s ẽ đượ c tá i sinh th ành một Ki m Dok ja khá c⸥ "Một Kim Dokja khác?"

⸢M ột c ách ẩn d ụ là vậ y⸥

Tôi nghĩ tôi có thể hiểu [Bức tường thứ 4] đang nói gì.

Những Câu chuyện vượt ra ngoài các thiên hà để hướng tới một thế giới khác.

Về bản chất, những Câu chuyện đó chính là "tôi".

Giống như phiên bản 49% đang sống cùng những người đồng đội ở đâu đó trong lượt hồi quy thứ 1864, các mảnh vỡ của tôi rất có thể sẽ được tái sinh thành "Kim Dokja" trong một đường thế giới khác ở đâu đó ngoài kia.

"Nếu chỉ có vậy, tôi nghĩ sẽ hơi gượng ép khi gọi người đó là "Kim Dokja". Ý tôi là, người này sẽ không giống tôi lắm, chỉ với một mảnh nhỏ như vậy."

⸢C ó th ể cậu n ói đú ng⸥

Một sự tồn tại có thể có một cái tên và khuôn mặt khác với tôi. Ngay cả khi đó, sự tồn tại này sẽ sống dậy và bắt đầu tưởng tượng về vũ trụ. Người đó sẽ cảm động sau khi đọc những câu chuyện, và sau đó, nhìn vào thế giới.

Và cứ như vậy, người đó sẽ duy trì vũ trụ này. ".....Tôi hiểu rồi."

Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng mình đã có thể hiểu nguyên lý của vũ trụ này, dù chỉ một chút thôi.

Tôi ấn những ngón tay vỡ vụn của mình vào cửa sổ. Khi tôi làm vậy, tốc độ vỡ bắt đầu tăng nhanh.

⸢N ếu cậ u là m vậ y⸥

"Đây là cách tôi chuộc lỗi cho câu chuyện này."

Không chỉ từ những ngón tay của tôi, mà những Câu chuyện bắt đầu tan vỡ dần từng chút một từ vai cũng như từ chân của tôi.

Những Câu chuyện sẽ bay rải rác khắp nơi trong vũ trụ và trở thành những câu văn tiếp tục ủng hộ vũ trụ này từ đâu đó.

⸢Để nói rằng, dù bạn đã trưởng thành nhờ đọc câu chuyện này, bạn cũng không cần phải trở thành nó.⸥

Đó là những gì tác giả của "Cách sống sót", Han Sooyoung đã nói.

Tôi đã nghe rõ lời của cô ấy. Ngay cả vậy, tôi cũng không để ý đến những lời đó cho lắm.

Làm sao tôi có thể đưa ra lựa chọn khác khi nhìn thấy một câu chuyện như vậy? Khi tôi nhắm mắt lại, toàn bộ vũ trụ sẽ hiện ra trong đầu tôi.

Han Sooyoung đã viết câu chuyện.

Yoo Joonghyuk đã sống câu chuyện đó.

Và, tôi đã đọc chính câu chuyện đó.

Đó là cách mà thế giới này đã đạt được sự hoàn thiện của mình một cách suýt soát.

⸢"Dokja-ssi."⸥

Bởi vì bi kịch này tồn tại, tôi đã gặp được một số người.

Ai đó cũng có thể đã được cứu.

⸢Kim Dokja nhìn vào một vũ trụ không thể thấy được tận cùng.⸥

Và bây giờ, tôi đã biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Mỗi khi tôi đọc một cái gì đó, tôi sẽ vỡ vụn ra. Câu chuyện vỡ vụn của tôi sẽ phân tán đến vô số thế giới ngoài kia và trở thành "ánh nhìn" sẽ duy trì vũ trụ này.

Tôi sẽ mất tất cả ký ức của mình, và mất tất cả những gì tôi yêu quý. Và cuối cùng, chỉ còn lại mong muốn được xem "câu chuyện tiếp theo" trong tôi.

Nhưng, nếu không có mong muốn đó, vũ trụ này không thể tiếp tục.

Vũ trụ này chỉ có thể tiếp tục kể câu chuyện của nó chừng nào còn ai đó nhìn vào nó.

Bị mắc kẹt và bất động trong vũ trụ này đồng nghĩa với cái chết. Tsu-chuchuchu....

Vô số "cái tôi" được chia thành các hạt nhỏ tiếp tục phát tán ra vô số thế giới ngoài kia. Tốc độ phân tán của Câu chuyện ngày càng tăng nhanh.

"Nếu tôi quên đi mọi thứ... thì tôi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, phải không?"

⸢Sa u cù ng, cậ u sẽ ch ẳng nh ớ đư ợc bấ t cứ đi ều g ì⸥

Đối với một người thậm chí đã đánh mất dấu vết về sự mất mát của mình,

không có cái gì gọi là "mất mát" tồn tại.

Trong khi nhặt chiếc điện thoại nằm lăn trên sàn, tôi lên tiếng. "....Tôi có đủ thời gian để đọc nó một lần nữa không nhỉ?"

Tôi mở file "Cách sống sót" và lướt lên khỏi [Lời tác giả] mà tôi đã phải đọc một cách vô cùng khó nhọc.

⸢Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt.⸥ Tôi bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết này lại từ đầu.

Tôi đọc về Yoo Joonghyuk của lượt thứ 3. Một số câu chuyện tôi đã biết. Trong khi một số khác có cảm giác hoàn toàn mới lạ đối với tôi.

Cái gọi là phiên bản sửa đổi cuối cùng hoàn toàn giống với bản gốc mà tôi nhớ. "Kim Dokja" không tồn tại trong đó.

Pah-susususu....

Ngay khi Câu chuyện của tôi tan ra, những câu văn trong "Cách sống sót" đã lấp đầy trong tôi. Khi mệt mỏi, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Lượt thứ 5, thứ 6.... Thứ 64.... Thứ 129..... Thứ 672.

Thứ 914.

Thứ 1642....

Trang truyện tiếp tục được kéo xuống, và tôi đã nhiều lần vui vẻ hoặc buồn bã.

Việc không thể bình luận khiến tôi thất vọng. Tôi muốn cho Han Sooyoung biết cảm xúc của mình một lần nữa. Để nói với cô ấy rằng, tôi có thể đến được đây là nhờ câu chuyện mà cô đã kể cho tôi, rằng tôi yêu câu chuyện của cô hơn bất cứ ai trên thế giới này.

Và vì vậy, tôi đã đọc. Tôi đọc, và sau đó, đọc thêm chút nữa. Tôi đã đọc câu chuyện này trong bao lâu? Tsu-chuchuchu.....

⸢...⸥

Khi tôi đọc đến phần kết, tầm nhìn của tôi bỗng mờ đi.

Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu mình có bị mù sau khi đọc một cuốn tiểu thuyết quá lâu hay không.

[Một bản cập nhật mới đã được hoàn thành.]

Nhưng sau đó, tầm nhìn của tôi từ từ phục hồi. Tuy nhiên, những gì tôi thấy không còn là những câu văn hoàn chỉnh nữa. Các câu văn và các đoạn văn đã trở thành các mảnh riêng lẻ.

Những từ ngữ đó không còn ở dạng một cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành. Ngay cả khi đó, bằng một cách nào đó, tôi vẫn có thể đọc chúng.

⸢Một thế giới đã bị phá hủy, và một thế giới hoàn toàn mới được sinh ra.⸥

Tim tôi đập thình thịch.

Một câu chuyện mà tôi rất quen thuộc.

⸢Tôi là độc giả duy nhất biết kết cục của thế giới này.⸥

Trong câu chuyện này, tôi đã tồn tại. Và...

⸢"Tôi là Yoo Joonghyuk."⸥

⸢"À, có vẻ như tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Tên tôi là Han Sooyoung. Tôi là trợ lý của Cha Sangkyung-nim trong nhóm.⸥

Và, họ cũng ở đó.

⸢"Nếu "kịch bản" không bắt đầu, điều gì sẽ xảy ra với chúng ta?"⸥

⸢"Dokja-ssi, nhà tài trợ của anh không phải là một thứ gì đó như "Nhà tiên tri một mắt" đó chứ?"⸥

⸢"Dokja-ssi, anh đã ném lựu đạn bao giờ chưa?"⸥

⸢"Ahjussi, có món ăn đặc biệt nào mà chú thích không?"⸥

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua các kịch bản.

⸢Hyung, lẽ nào anh chính là một vị thần?⸥

⸢"Nạp đại bác."⸥

⸢"Mọi người, hãy chiến đấu bằng tất cả sức lực của các bạn. Tôi sẽ không để ai phải chết."⸥

⸢"Đồ khốn nạn chết tiệt!! Một lần nữa các người thậm chí còn không thèm đến đón tôi....!!"⸥

⸢"Người tôi thích không phải là anh, mà là "Quỷ vương của sự cứu rỗi"....⸥ ⸢[Ba-aht!]⸥

Và, tôi đã sống cuộc sống của mình cùng với họ.

⸢"Kịch bản tiếp theo là...."⸥

Chúng tôi đã trải qua những thử thách, và nhiều lần phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm đến tính mạng.

Chúng tôi đã gặp các Chòm sao.

Chúng tôi đã phá vỡ những kịch bản tưởng chừng như bất khả thi nhiều lần. Và cuối cùng, đã chạm đến cái kết của những kịch bản địa ngục đó.

⸢[■■ của bạn là "Vĩnh hằng".]⸥

Các đồng đội trở về với cuộc sống thường ngày của họ.

⸢Một số người đang xây dựng lại PC Bang đã bị phá hủy. Họ lại một lần nữa dán lên những tấm áp phích rách nát về các trò chơi máy tính. Trong một thế giới đã vượt qua được tận thế, mọi người sẽ lại tìm kiếm các hình thức giải trí khác. Yoo Joonghyuk quan sát cảnh tượng này và lặng lẽ nắm chặt bàn tay phải đã rất, rất lâu không cầm chuột của mình.

⸢Shin Yoosung và Lee Gilyoung được ghi danh vào một trường học tạm thời. Không phải trường tiểu học, không phải trường trung học cơ sở, cũng không phải trường trung học phổ thông - không, giống như ngụ ý trong cái tên của nó, một trường học "tạm thời". Shin Yoosung đã rất ngạc nhiên khi biết rằng một nơi như vậy có thể tồn tại trên thế giới này.⸥

⸢Lee Jihye nhìn chằm chằm vào khung cảnh của "Trường nữ sinh Taepung" đã bị phá hủy một lúc lâu, sau đó bắt đầu đi bộ trên sân điền kinh của trường. Cô ấy đã từng chạy trên chính cái sân này cùng với bạn bè của cô ấy một lần. Cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những đường chạy đã mòn, trước khi cẩn thận giả vờ làm tư thế xuất phát.⸥

Trong khi đọc tiếp những câu chuyện về những người đồng đội của mình, tôi nhiều lần phải đưa tay lau mắt.

Đây là đoạn kết cho câu chuyện này.

Các đồng đội chắc chắn đang sống cuộc sống của họ ở nơi đó. Họ ăn, họ ngủ, họ gặp nhau và nói chuyện. Và "tôi" cũng ở đó.

Phiên bản 49% của tôi. Kim Dokja có ký ức về những người đồng đội, nhưng không biết gì về "Cách sống sót"...

⸢Và Kim Dokja đã đọc những câu đó.⸥ Nhưng sau đó...

⸢"Anh, thực ra anh là tên quái nào vậy?"⸥

Chuyện gì đã xảy ra?

⸢"Nói. Anh là tên quái nào?"⸥

Mọi thứ không nên diễn ra như thế này.

⸢"Tôi chắc chắn về điều này. Kim Dokja vẫn đang ở đó."⸥ Nhưng, bằng cách nào....

⸢"Nếu cô có cơ hội để chạy lại một lần nữa, cô có tin rằng mình sẽ nhìn mọi thứ tốt hơn vào lần sau không?"⸥

.....Tại sao?

Tsu-chuchuchuchu....

Câu chuyện vẫn tiếp tục. Câu chuyện đáng lẽ phải kết thúc lại không có hồi kết.

Đúng hơn, họ đã chọn "không kết thúc nó".

⸢[Dấu thánh, "Hồi quy nhóm Lv.1" đang kích hoạt!]⸥

Tôi đọc câu đó trong tuyệt vọng.

Điều này không nên xảy ra. Dòng chữ này, đáng lẽ không bao giờ nên được viết ra.

Nhưng dòng chữ đó đã không thèm để ý mà dẫn ra câu tiếp theo.

⸢"Nhớ lấy điều này. Chúng ta chỉ có một cơ hội."⸥

Các đồng đội, họ đã chiến đấu một lần nữa.

Kịch bản địa ngục là một nơi đáng lẽ họ không nên quay trở lại, bất kể lý do của họ là gì. Ngay cả vậy, các đồng đội của tôi đã trở lại nơi đó.

⸢"Này, nhóc lùn. Lần này em sẽ không tung đồng xu nữa chứ?"

"Mọi thứ vẫn giống nhau cho dù em có làm vậy hay không, chị biết đấy." "Ý em là gì?"

"Ngay cả khi em tung nó cả trăm lần và mặt em chọn chỉ xuất hiện một lần, ngay cả khi chỉ có một phần trăm của hyung ở lại nơi đó, em vẫn sẽ đến đó để cứu anh ấy. Bởi vì, một phần trăm đó vẫn là hyung."⸥

Sau đó, kịch bản bắt đầu. Và giữa bữa tiệc Xu bùng nổ trong không trung, các Dokkaebi của rõ ràng đang rất hoảng sợ.

Trong sự quan tâm bùng phát của các Chòm sao, những người đồng đội đã hét lên rất to.

⸢"Này, Abaddon! Chọn tôi! Tôi chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với tên khốn đen thui đó trong tương lai!"⸥

⸢"Tướng quân! Ông có ở đó không? Tôi biết ngay lúc này ông đang nhìn tôi!"⸥

⸢"Tôi không cần bất kỳ nhà tài trợ nào, vì vậy, thay vào đó hãy cho tôi Xu."⸥

⸢"....Hắc Hỏa Long, đừng làm phiền tôi bằng những tin nhắn khi tôi vẫn còn tỏ ra lịch sự nữa, được không? Tôi đã nói với cậu là lần này tôi sẽ không chọn cậu nữa mà."⸥

Chắc họ bị điên hết rồi.

⸢"Fufufu, cậu chắc hẳn đã trì hoãn khá lâu trên đường đi đến Chungmuro. Cậu nghĩ cậu có thể giải cứu "Bisil-ee" như thế này? Bên cạnh đó, toàn bộ khu vực này giờ đã là lãnh thổ của người đàn ông vĩ đại này...."

"Mau im lặng và đưa cờ cho tôi, Gong Pildu!"⸥

Những kẻ mất trí này đã giải quyết kịch bản bằng những phương pháp điên rồ.

Những khoảnh khắc nguy hiểm nhiều lần đến với họ, nhưng các đồng đội vẫn chưa một lần chịu khuất phục.

⸢[Hóa thân, "Lee Jihye", đang kích hoạt Dấu thánh, "Kế thừa Lv.1"!]⸥

⸢"Đồ khốn kiếp thối tha đen thui kia! Đây chính là lý do tại sao anh lại mạnh

như vậy đúng không, bằng cách sử dụng những thứ tào lao như thế này!"⸥

[Kế thừa]. Kỹ năng dành riêng cho hồi quy giả, cho phép người ta mạnh mẽ "nghiền ngẫm lại" những ký ức từ kiếp trước, và cho phép lấy lại các kỹ năng trong quá khứ của họ.

⸢"Uriel! Tề Thiên Đại Thánh! Hắc Hỏa Vực Long!"⸥

Và với sự hỗ trợ từ các Chòm sao thêm vào đó, các đồng đội đã hoàn thành kịch

bản với một tốc độ đáng kể. Đó thực sự là một tốc độ tiến triển đáng kinh ngạc. ⸢"Chúng ta có thể giải quyết điều này bằng Avatar. Sẽ không ai phải chết."⸥

Tuy vậy, không phải lần nào họ cũng là những kẻ thắng cuộc không ai có thể ngăn cản.

⸢"Vua chinh phục. Tôi xin lỗi, nhưng anh phải chết tại đây."⸥ Một số người họ hồi quy cùng hóa ra lại là những kẻ phản bội.

⸢"Nếu anh lấy lại được sức mạnh ban đầu, cả ba người chúng tôi kết hợp lại thậm chí sẽ không thể đối đầu với anh, nhưng...."

"Nhưng, nếu là bây giờ? Đó sẽ là một câu chuyện khác."⸥ Tôi cắn chặt môi.

Những người này ngay từ đầu đã tham gia vào hành trình hồi quy khi mang trong mình những động cơ không trong sạch.

Và để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, họ nhắm vào các kịch bản đầu, khi Yoo Joonghyuk ở cùng với Yoo Mia. Có lẽ họ nghĩ rằng anh ấy sẽ yếu nhất vào khoảng thời gian này.

⸢Tuy nhiên, đó là một tính toán sai lầm.⸥

....Ha?

⸢"Mia-yah."⸥

Gần như cùng lúc Yoo Joonghyuk lên tiếng, một thanh kiếm dài xuất hiện từ miệng Yoo Mia.

⸢Hắc quỷ kiếm.⸥

Vật phẩm cấp cao nhất vốn chỉ có thể kiếm được vào giai đoạn các kịch bản sau này, giờ đã nằm chắc trong tay Yoo Joonghyuk. Một cơn ớn lạnh chạy dọc người tôi. Tôi không biết rằng "Kho vật phẩm" của Yoo Mia có thể được sử dụng theo cách này...

Trong khi tỏa ra một lượng sát khí thực sự đáng kinh ngạc, Yoo Joonghyuk lạnh lùng tuyên bố.

⸢"Chết đi."⸥

Các câu sau đó tiếp tục một cách rời rạc.

⸢""Quỷ vương của sự cứu rỗi" trong lượt này là tôi!"

"Cái quái gì vậy, chúng ta đã đồng ý rằng em mới là người lấy nó cơ mà! Bổ ngữ đó là của em, noona!"⸥

Các đồng đội không ai nhường ai dù chỉ một tấc, và...

⸢[Phần lớn các Chòm sao bày tỏ sự thù hận của họ đối với các Hóa thân của "Kim Dokja Company"!]⸥

Và, họ cũng không một lần thỏa hiệp với bất kỳ ai.

Một "Kim Dokja Company" không có Kim Dokja đã tiếp tục hoàn thành các kịch bản với tốc độ không quá chậm nhưng cũng không quá nhanh.

Một số cảnh nhất định được lướt qua bằng cách sử dụng những miêu tả đơn giản, trong khi một số cảnh khác hoàn toàn bị lược bỏ. Họ càng tiến vào kịch bản phía sau, sự phân đoạn của mỗi cảnh càng trở nên tồi tệ hơn. Cứ như thể những ý tưởng phác thảo thô sơ đã bị bỏ lại ở đó.

Các đồng đội ở kịch bản thứ 20 đột nhiên có mặt ở kịch bản thứ 15, sau đó họ lại được tìm thấy ở kịch bản thứ 35. Nhưng, không thể nghi ngờ gì rằng các đồng đội của tôi đã ở đó. Và tôi có thể tưởng tượng ra họ.

⸢Họ đang chạy trên phần lề trống.⸥

Họ đang chạy trên cánh đồng tuyết của kịch bản. Và họ đang tiến tới từng câu

một. Họ đang dần tiến gần đến tôi hơn.

Trong khi dõi theo họ, tôi lặp lại chu kỳ khóc và ngủ. Ý thức của tôi càng mờ nhạt, khát vọng của tôi càng lớn mạnh. Mặc dù tôi biết rằng mình không nên suy nghĩ như thế này, nhưng tôi không thể ngăn cản được bản thân mình.

⸢Tôi muốn đọc câu chuyện này lâu hơn một chút.⸥

Cứ như vậy, tôi đọc những câu văn rời rạc, rồi lại đọc tiếp các câu sau đó. Tôi tưởng tượng những gì có thể xảy ra giữa những câu này, như thể tôi đang mò mẫm trong bóng tối.

Góc nhìn mà tác giả không thể kiểm soát, góc nhìn mà không độc giả nào có thể đoán được.

Và trong khoảng trống giữa các dòng chữ không được đề cập đến bằng bất kỳ câu văn nào, các đồng đội tiếp tục hoàn thành các kịch bản, từng chút một.

⸢Trong khoảng trống giữa các dòng chữ, nơi không ai có thể xâm phạm cuộc sống của họ, họ trở thành những vị thần của câu chuyện này.⸥

Trong khi đọc câu chuyện của họ, tôi đã bất tỉnh vài lần. Tốc độ đọc của tôi ngày càng kém đi, và Câu chuyện của tôi cũng đang dần biến mất. Trong khi đó, những câu văn về các đồng đội vẫn tiếp tục cần mẫn chồng chất lên. Đến kịch bản thứ 98, rồi đến kịch bản thứ 99, một lần nữa. Những câu văn, được viết bởi chính cuộc đời họ, đã được biên soạn chính xác từng câu một. Và cuối cùng....

⸢Cuối cùng, họ đã đi đến Kết thúc mà cô ấy viết.⸥

Câu cuối cùng hiện lên trước mắt tôi. Đó là phần cuối của "Cách sống sót", một câu chuyện dường như bị bỏ rơi khi đang viết dở. Một câu chuyện không được hoàn thành vì lý do đó.

Từ bên kia dòng chữ cuối cùng của câu chuyện, một tiếng động ập vào người tôi. Một tiếng động giống như ai đó đang gọi người khác. Hoặc có lẽ, một tiếng động khi ai đó gõ cửa.

Điện thoại đã tắt với một tiếng "phụt!", và màn hình tối đen như mực phản chiếu khuôn mặt của tôi, hiện giờ là của một đứa trẻ. Tôi đã khóc.

[Kim Dokja từ từ ngẩng đầu lên.]

Tôi cảm thấy rung động yếu ớt của tàu điện ngầm. Nó bắt đầu từ khi nào? Thịch-!

Ai đó đang đập mạnh vào cửa sau của toa tàu.