Trong tiểu thuyết gốc, Kẻ ăn giấc mơ sau khi nuốt chửng Yoo Jonghyuk đã phải vật lộn với cuộc sống khủng khiếp mà anh ta phải chịu đựng rồi cuối cùng tan biến. Một thảm họa do ăn quá nhiều. Tuy nhiên, đây là câu chuyện trong Con đường sinh tồn.
Thứ nó ăn lần này không phải chỉ là những câu chuyện của 136 lần hồi quy.
[Kuooooooh....!]
Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm...
["Ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu con người sống hàng nghìn năm không?"]
36, 47, 69...
["Ngươi đã bao giờ nghĩ về nỗi đau của một cuộc sống cứ lặp đi lặp lại không ngừng không?"]
141, 143, 148...
["Đây là nỗi đau khổ của con người. Đồ xúc tu khốn kiếp chết tiệt."]
Những kí ức không có hồi kết. Các vết nứt bắt đầu lan ra khắp không gian. Sau khi ăn những thứ không nên ăn, Kẻ ăn giấc mơ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, nó không có nơi nào để đi vì đây là dạ dày của nó. Không ai có thể thoát khỏi chính mình.
[Kuooooooh!]
Những câu từ tràn ra như bão lũ vượt quá khả năng xử lý của nó.
Những câu chuyện không được hấp thụ đã thoát ra và quét qua những chỗ xa hơn trong không gian này như những con sóng. Những mảnh vỡ tổn thương của dạ dày vương vãi khắp nơi.
[Bức tường thứ tư đang từ từ mở mắt.]
[Bức tường thứ tư đang tìm kiếm thứ gì đó để ăn.]
Kẻ ăn giấc mơ giật mình nhìn chằm chằm vào tôi.
[Bức tường thứ tư cười nhạo Kẻ ăn giấc mơ.]
Giờ đây, mối quan hệ giữa kẻ săn mồi và con mồi đã thay đổi.
[Kuaaaaah...]
Bức tường thứ tư, được tạo ra từ rất nhiều câu chữ, bắt đầu nuốt chửng những câu chuyện của Kẻ ăn giấc mơ.
Nó ăn như chết đói. Vô số cá và các biểu tượng khác của Kẻ ăn giấc mơ cố gắng chạy trốn, nhưng nó không thể thoát khỏi bức tường kiên cố này.
Những câu chuyện mà nó đã ăn trong 8.000 năm qua bị nghiền thành bột và bị hút vào tường. Các hoa văn trên tường phát ra ánh sáng rực rỡ.
Giọng nói của tên không được phép đọc câu chuyện run rẩy.
[■■...?]
Hơn một nửa suy nghĩ của nó đã bị tiêu hao và chúng xuất hiện trên tường.
《Chắc đây không phải là ■■....?》
[Ohhhh...]
《Great old ones! Tất cả các ngươi đang ở đâu?》
Vào giây phút cuối cùng, nó cố gắng từ bỏ mọi thứ và chạy trốn, nhưng Bức tường thứ tư nhanh hơn một bước. Nó lộ ra hàm răng khủng khiếp và nuốt chửng những thứ còn sót vào trong bụng.
[Ohhh... great old... ohhhh.]
Có một thứ ánh sáng chói lòa và cái miệng đang mở của bức tường cuối cùng cũng đóng lại.
[Bức tường thứ tư đã ăn xong.]
[Bạn đã đánh bại một vị thần bên ngoài!]
.
.
.
[Star Stream không tìm được cái tên phù hợp cho thành tích của bạn.]
[Một thành tích chưa biết tên sẽ được thêm vào câu chuyện thứ năm của bạn.]
[Trạng thái của bạn sắp được xác nhận, sẽ được đánh giá lại.]
Những mảnh vỡ của Kẻ ăn giấc mơ nằm rải rác và tôi vẫn ở trong khoảng không của vũ trụ với một vài câu chuyện.
Không gian không bị sụp đổ mặc dù Kẻ ăn giấc mơ đã chết. Tôi vẫn chưa trở lại thế giới ban đầu của mình.
[Các vị thần của vũ trụ bên ngoài vô cùng bối rối sau khi nghe tin về cái chết của Kẻ ăn giấc mơ.]
[Các vị thần bên ngoài đang cố gắng tìm ra những gì đã xảy ra trong kịch bản của anh ta.]
[Một số 'sinh mệnh lớn tuổi' đang theo dõi bạn.']
Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong tôi. Có lẽ là do tinh thần của tôi đã bị ăn mòn nên tôi cảm thấy yếu đi.
"Hự... khụ! khụ!"
Đây là một trải nghiệm kinh khủng. Yoo Jonghyuk đã làm điều này trong lần hồi quy thứ 136.
"Ọe!"
Sau khi nôn mửa vài lần, tôi tìm kiếm các mảnh vụn của câu chuyện cho mẹ tôi.
May mắn thay, hình ảnh được tạo thành Kẻ ăn giấc mơ vẫn còn đây. Bà đứng đó với đôi mắt nhắm nghiền.
Bà ấy còn sống không? Tôi không biết. Tôi kiểm tra mạch của mẹ tôi và lắc vai bà. "Tỉnh lại đi mà."
Điều đầu tiên cần làm bây giờ, tôi phải đưa bà ra khỏi đây. Tôi nhìn xung quanh.
...Tại sao không gian này không bị phá vỡ?
Trong lần hồi quy thứ 136, có cảnh Yoo Jonghyuk giết Kẻ ăn giấc mơ, không gian này sụp đổ và anh được trở về thế giới ban đầu. Vũ trụ bên ngoài được vận hành với sức mạnh của vị thần bên ngoài. Một khi thần chết, nó phải bị phá vỡ mới đúng. Lần này, vị thần bên ngoài đã chết nhưng không gian vẫn còn được duy trì. Tại sao chứ?
[Bức tường thứ tư đang nhìn bạn.]
Đừng nói với tôi....
[Bức tường thứ tư lắc đầu tiếc nuối.]
[Bức tường thứ tư vẫn còn đói.]
Sau khi ăn từng đấy câu chuyện mà nó vẫn đói?
[Bức tường thứ tư đã bắt đầu hút những tàn dư còn sót lại.]
Bức tường thứ tư mở miệng và bắt đầu hút phần còn lại của xung quanh như một cái máy hút bụi.
Những câu chuyện còn lại và cả...
"Dừng lại! Chờ đã!"
Mẹ tôi, người đang ở trong vòng tay của tôi.
Tôi chạy về phía bức tường.
"Ê! Đừng ăn cái đó!"
Trước khi tôi kịp chạm đến bức tường thì mẹ tôi đã bị hút vào trong. Cái miệng nuốt chửng đầu, tay và thân của mẹ tôi.
"Khốn khiếp! Tao đã bảo mày không được ăn!"
[Bức tường thứ tư đang cười thỏa mãn.]
[Bức tường thứ tư đang liếm môi nhìn bạn.]
Tôi phải hỏi một điều. Có thứ tôi chưa được nghe. Vậy mà bức tường chết tiệt này đã nuốt chửng mẹ tôi.
Chuyện gì xảy ra sau khi bị bức tường nuốt chửng? Tôi không biết. Có một điều chắc chắn là chưa có sinh vật nào bị bức tường ăn thịt từng quay trở lại.
Chủ Nhà hát Dungeon, người tái sinh Nirvana và thậm chí là cả Kẻ ăn giấc mơ...
Có khả năng nào để mẹ tôi sống sót khi mà ngay cả một vị thần bên ngoài cũng không thể chống lại?
"Trả bà ấy cho tao!"
Tôi bắt đầu đấm vào Bức tường thứ tư. Bức tường liếm môi hướng về phía tôi nhưng không có dấu hiệu sẽ ăn thịt tôi. Bề mặt của bức tường khẽ rung lên trước cú đấm của tôi.
Đấm và đấm. Tôi biết điều đó thật ngu ngốc nhưng tôi không dừng lại. Tôi không thể dừng lại. Tôi đã đấm vào tường bao nhiêu lần? Sau đó, một dòng tin hiện ra trên bức tường.
[Đầu tiên, tôi nhớ khi tôi đặt tên cho đứa trẻ đó.]
Tôi thẫn thờ nhìn câu nói. Tôi nhận ra ý nghĩa của nó sau một thời gian ngắn.
[Nó muốn sử dụng Dok (một mình) nhưng tôi muốn Dok (người đọc). Có lẽ chính từ đây mà tôi và nó xuất hiện khác biệt.]
Tôi rên rỉ và đập vào tường. Tôi không bao giờ muốn nghe câu chuyện theo cách này.
[Tôi muốn nó trở thành một độc giả hơn là một người cô đơn. Chỉ cần họ đọc một cái gì đó, con người sẽ không cô đơn. Có lẽ do tôi muốn tin vào điều này.]
Ngay khi những cú đấm của tôi dừng lại, vô số câu nói hiện ra trên tường. Tôi không thể tin được có bao nhiêu câu nói trong cuộc đời của một người.
["Tôi nên ở nhà sao? Huh? Tại sao tôi phải sống cuộc đời như này? Tôi đã phải sống như thế này trong bao lâu khi nuôi ông và đứa trẻ đó!"]
["Sookyung, cậu phải chịu đựng nó. Hãy nghĩ về Dokja. Ông ta sẽ chỉ làm điều đó trong chốc lát."]
["Mẹ, con nghĩ mẹ nên chú ý đến Dokja."]
Tôi chửi bới và lại bắt đầu đập vào tường. Có một số điều tôi nhớ nhưng một số điều thì không. Tuy nhiên, cảm xúc của những ngày đó vẫn còn sống động.
["Nó thật khó. Lúc đó, tôi mệt mỏi đến mức không nghĩ được gì khác. Giờ khi nghĩ lại, tôi cảm thấy con trai tôi hẳn cũng đã phải chịu đựng rất nhiều."]
Mẹ tôi đã phải chịu sự đau khổ trong những ngày đó. Bạo lực đối với một người phụ nữ, một người mẹ và một con người, những điều đáng lẽ không bao giờ nên tồn tại.
["Dokja, vào đây, nghe mẹ nói không? Đừng ra ngoài cho đến khi mẹ cho phép."]
Những lời nói nhẫn tâm liên tục xuất hiện và tôi lại một lần nữa phải chịu đựng tuổi thơ của mình theo một góc nhìn khác.
Nghe có vẻ như một câu chuyện hoàn toàn kỳ lạ, mặc dù đó là điều mà tôi đã trải qua.
Đây là những gì đã xảy ra. Thật là đau đớn. Thật khốn nạn. Nhưng tại sao tôi lại quên tất cả những điều này? Hay chỉ là do tôi muốn quên nó?
Trong khi đó, bức tường vẫn tiếp tục hiện lên những dòng tin.
["Lẽ ra tôi nên bỏ ông ta lại. Dù người khác có nói gì đi nữa, tôi nên mang đứa trẻ đó và đi đến một nơi thật xa."]
Cuối cùng thì bà ấy cũng nên rời đi.
["Tại sao tôi lại không làm điều đó chứ?"]
Đây là một bản ghi chép đong đầy sự hối hận và tiếc nuối. Đây là mẹ tôi, người đã 'im lặng' trong thực tế. Và giờ khi ở trong một cuốn tiểu thuyết bà đã thổ lộ nó ra.
[Nó xảy ra vào một buổi tối.]
Cuối cùng thì câu chuyện cũng bắt đầu.
["Mang rượu ra đây!"]
Tiếng bố tôi hét lên đòi rượu. Ông ta đẩy mẹ tôi và đánh vào bụng bà. Cha tôi đe dọa.
["Ô-Ông! Bỏ dao xuống và hãy cùng nói chuyện!"]
Từ từ, những ký ức ùa về. Thằng nhóc con trốn trong phòng thò đầu ra. Đúng rồi. Lúc đó, bố tôi đang cầm dao và có hành vi đe dọa.
["Dokja! Mẹ bảo con ở im trong phòng mà!"]
Mẹ tôi hét lên và chạy về phía tôi. Cha tôi say rượu vung dao đe dọa.
["Cô sẽ chết và tôi cũng sẽ chết. Ha, tất cả chúng ta có nên chết không? Không phải chúng ta đã có một cuộc sống chết tiệt khi sống cùng nhau như thế này sao? Huh? Vậy thì cùng chết đi!"]
Mẹ tôi ném người về phía trước. Âm thanh và cơ thể của cha tôi gục xuống. Một con dao rơi xuống đất. Rượu chảy ra từ chai rượu lăn lóc. Tôi biết cảnh tiếp theo. Mẹ tôi nhặt con dao rơi xuống đất và đâm bố tôi. Sau đó, bà ấy nói với tôi, 'Từ bây giờ, mẹ sẽ nói lại tất cả lần nữa.'
["U... Uwaaaack!"]
Bên cạnh...
["Dokja. Không! Bỏ thứ đó xuống!"]
Cái gì vừa xảy ra vậy?
["Dokja!"]
Tôi nhặt con dao lên và run rẩy khi nhìn chằm chằm vào cha mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đẫm nước mắt. Cha tôi cười nhạo và vung nắm đấm. Thay vì đánh mẹ, bố tôi lại trượt lên cái chai. Sau đó...
Máu từ miệng ông ta trào ra.
[Nếu tôi ngay lập tức kêu cứu, ông ta có thể đã sống được.]
Cổ họng tôi như nghẹn lại.
[Tôi là người duy nhất có thể cứu ông ta và tôi đã chọn không làm vậy.]
Tai nạn này đã thay đổi cuộc đời chúng tôi.
[Những lời tôi nói với đứa trẻ này không phải là một lời nói dối. Tôi là người đã giết ông ta.]
Mẹ tôi lấy đi con dao của đứa con bị mất trí. Rồi sau vài lần hít thở sâu, bà ấy lặng lẽ đánh thức tôi.
["Dokja, từ bây giờ, mẹ sẽ nói lại tất cả lần nữa."]
["Cha con đã làm sai và bị giết. Đây là tự vệ, con hiểu không?"]
["Dù thế nào đi nữa, con cũng không được quên rằng con mới là nạn nhân."]
Giọng mẹ tôi truyền vào vào tai tôi.
[Có lẽ nhiều thứ đã được quyết định vào thời điểm đó.]
Người mẹ tìm kiếm các vụ án liên quan đến giết người và thao túng bằng chứng. Bà ấy loại trừ bất cứ điều gì có liên quan đến tôi. Điều này khiến cho cái chết vô tình có vẻ như là một tội ác được tính toán trước.
[Ai đó phải sống như một kẻ giết người. Và người còn lại phải sống như con trai của một kẻ giết người.]
Giờ đây tôi đã nhớ ra.
"...Nó là vì điều này?"
Tôi chống tay vào tường và cúi đầu một lúc.
...Trên thực tế, tôi biết. Tôi đã nghĩ có thể là thế này và đó là lý do duy nhất khiến tôi hiểu được hành vi của mẹ.
Sở dĩ bà ấy đột ngột viết bài văn là để tôi trở thành con của một kẻ sát nhân, chứ không phải một kẻ sát nhân.
[Tôi thường nghĩ về nó.]
[Có lẽ tất cả chỉ là một cái cớ.]
[Có thể có một cách tốt hơn.]
[Dù thế nào đi nữa, tôi không nên để đứa trẻ lại một mình.]
[Là một người mẹ, tôi không nên hành động như vậy.]
...
[Cuối cùng, tôi chỉ là một người mẹ hèn nhát.]
Đây là câu cuối cùng. Tôi chờ đợi, đấm vào tường vài lần. Tuy nhiên, không có thêm câu nào xuất hiện.
Nó không nên như thế này. Bằng cách này, tôi sẽ không thể nghe thấy kết thúc của câu chuyện nực cười này.
"Trả bà ấy lại! Trả bà ấy cho tao!"
Tôi bắt đầu điên cuồng đập vào tường.
"Mẹ kiếp!"
Bức tường thứ tư liếm nắm đấm của tôi. Máu, ký ức và những câu chuyện trên nắm tay của tôi đã bị hút vào Bức tường thứ tư. Tôi không khóc.
[Kim Dokja đã khóc.]
Bức tường thứ tư nói.
[Kim Dokja lặng lẽ nắm chặt tay.]
Bang!
[Anh ta lại đấm vào tường.]
Bang!
[Anh ta lại đánh nó lần nữa.]
"Mẹ kiếp!"
[Kim Dokja nổi da gà. Mọi thứ đã trở thành một câu chuyện. Mọi hành động và lời nói của anh ta trở thành những câu chữ trên tường.]
"Câm miệng!"
[Kim Dokja muốn biết. Anh ta nên làm gì? Làm sao anh ta có thể phá vỡ bức tường này? Đây có phải là cái giá phải trả khi đọc Con đường sinh tồn? Anh ta đã đọc nó và hiện thực của anh ta đã trở thành một cuốn tiểu thuyết. Sau đó, một tiếng động như xé giấy được nghe thấy.]