Biểu cảm của Yoo Jonghyuk từ từ thay đổi khi anh ta nắm lấy cổ tôi. Lần trước, tôi đã được rơi tự do trong không khí.


Bây giờ mọi thứ đã ngược lại. Tôi bay trong không khí thay vì rơi xuống. Yoo Jonghyuk đã ném tôi một cách mạnh nhất có thể.


Yoo Jonghyuk đang quan sát tôi. Vẻ mặt của anh ta như thể muốn chắc chắn rằng tôi sẽ không chết. Tôi không nghe thấy giọng nói của anh ta nhưng tôi có thể đoán được anh ta đang nói gì.


'Cho nó nếm mùi đi, Kim Dokja.'


Ngay lúc tôi định trả lời, những chiếc xúc tu đã chặn tầm nhìn của tôi.


Cuộc tấn công của những xúc tu khiến tôi hẫng nhịp và tôi đã đáp xuống cơ thể của Kẻ ăn giấc mơ. Tôi dùng sức lực còn lại của cánh tay để bắt lấy thân thể và tiến về phía vết thương.


Chỉ cần chạm nhẹ vào thân thể này cũng đủ để đe dọa tính mạng. Nếu tôi vẫn còn là một hóa thân, tôi có thể đã ngất đi hoặc chết. Nếu nó hoàn thành cuộc đổ bộ của mình... thật đáng sợ khi nghĩ về những gì có thể xảy ra.


Tôi ném thân thể mình vào vết rách.


[...Xin lỗi. Ta không thể đi tiếp cùng ngươi.]


Sức mạnh rút khỏi cơ thể và tôi cảm thấy sức mạnh của Cheok Jungyeong đang phân tán. Vì đã đoán trước được điều đó nên tôi không thấy hoảng loạn.


Ngay sau đó, vết thương nhìn từ bên ngoài vào đã lành hoàn toàn.


Tôi lơ lửng trên không, như một người lơ lửng trong vũ trụ. Bên trong của Kẻ ăn giấc mơ tối đen như bầu trời. Không có máu thịt. Đó là lẽ tự nhiên vì vị thần bên ngoài không phải là một sinh vật sống.


'Dung... dung... dung...'


Tôi nghe thấy tiếng trống từ đâu vọng lại. Sau đó là một tiếng xì xào. Ai đó nhìn tôi chằm chằm. Tôi không cảm thấy khó thở mặc dù không có không khí. Có lẽ khoảnh khắc tôi bước vào không gian này, chính sự tồn tại của tôi cũng đã bị biến đổi.


Sau đó một lúc, mọi âm thanh đều tan biến. Tiếng hét của các hóa thân và thông điệp của các chòm sao đã biến mất.


Thay vào đó là những ký tự và hình ảnh không xác định. Đây là dạ dày của Kẻ ăn giấc mơ. Nơi tập hợp tất cả những câu chuyện đã được hấp thụ..


[■■■■■■■■...]


[#% &%.# $*^]


Có một số câu chuyện tôi có thể nhận ra. Có lẽ chúng đến từ Mẹ của Người sáng lập.


[Đây là lỗi của tôi. Để lịch sử ngu ngốc này kéo dài...]


[Tôi phải bảo vệ vùng đất này khỏi những tinh vân. Nhưng bây giờ không còn ai ở Hongik. Tất cả các vị thần sáng tạo đã đi đâu?]


[Hwanung... Tôi muốn gặp Hwanung.]


Sau đó, một câu chuyện với ánh sáng le lói đến với tôi và hét lên,


["Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh lại ở đây? Chạy mau...!"]


Ánh sáng le lói. Tôi rất biết ơn nhưng ở đây không có nơi nào có thể trốn chạy cả.


'Các vị thần bên ngoài' là những tồn tại bắt nguồn từ vũ trụ xa xôi bên ngoài. Một nửa cơ thể của tên này được kết nối với tầng thứ hai của Lâu đài Bóng tối trong khi bên trong cơ thể được kết nối trực tiếp với vũ trụ bên ngoài.


Vì vậy, dạ dày của nó giống như ngoài không gian đối với tôi. Một thế giới trống rỗng tuyệt đối, chỉ tràn ngập khao khát được ăn.


Kẻ ăn giấc mơ muốn tôi.


Các chữ cái nằm rải rác tập hợp lại với nhau và bắt đầu thành hình. Trong chiều không gian trống rỗng này, mắt và miệng đã được tạo ra. Thực ra, tôi không chắc đó là mắt hay miệng, nhưng tôi phải nghĩ về nó theo những nghĩa này vì tôi là một con người.


Dường như nó đang nói gì đó nhưng không thể nghe rõ với cái giọng đó. Sau một lúc, các chữ cái rung lên và bắt đầu chuyển thành những từ mà tôi có thể hiểu được.


[Mùi của một câu chuyện thú vị...]


Khoảnh khắc mà hai con mắt đó nhìn tôi, tôi tự giác nuốt nước bọt. Đây là sự hiện diện của một vị thần đã gây ra nỗi sợ hãi ngay cả đối với các chòm sao cấp tường thuật.


[Sự hiện diện của một kịch bản lớp dưới... làm sao... ngươi có đang nghe ta nói không?]


[Kỹ năng độc quyền 'Bức tường thứ tư' đang hoạt động hết công suất!]


Bức tường thứ tư trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy như có một tấm chắn mọc ra bao bọc lấy thân thể tôi.


Vậy nghĩa là kẻ thù này rất nguy hiểm.


Nó thậm chí không phải là một 'great old ones'. Tôi không thể tưởng tượng được những vị thần như 'Nỗi sợ hãi của Sarnath', 'Ngọn đồi kinh hoàng' hay 'Bậc thầy của R'lyeh' sẽ khủng khiếp như thế nào.


Tôi hít một hơi thật sâu và từ từ mở miệng. "Kẻ ăn giấc mơ. Ngươi là một vị thần vĩ đại của thế giới khác."


[Ồ...]


Những câu chữ của Kẻ ăn giấc mơ giật giật như thể nó ngạc nhiên trước lời nói của tôi. Trong mắt tên này, tôi thậm chí còn không bằng một con bọ. Tôi là một món đồ chơi kỳ lạ mà nó có thể xóa bỏ bất cứ lúc nào.


Xung quanh tôi xuất hiện những tia lửa mạnh và các chữ cái bắt đầu xoay vòng. Có điều gì đó muốn xâm nhập vào bên trong tôi. Tuy nhiên, ngay khi nó đến bên cạnh tôi, nó bị đánh bật ra.


Những câu chữ của Kẻ ăn giấc mơ chuyển động một cách nhẹ nhàng.


[Ngươi... là cái gì? Ngươi có lớp bảo vệ đặc biệt?]


Tên này đã cố gắng tấn công vào tinh thần tôi. Sau đó, bị đánh bật lại bởi Bức tường thứ tư.


Tôi sẽ bị tiêu diệt nếu tôi không có kỹ năng này. Tôi kiểm soát trái tim của mình và nhìn vào Kẻ ăn giấc mơ.


Như tôi đã nói trước đây, Yoo Jonghyuk của lần hồi quy thứ 136 đã bị nó ăn thịt. Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk không chết. Nói cách khác, cơ sở tự tin của tôi là sự nỗ lực trong 136 lần của anh ta.


Tôi từ từ mở miệng để không bị cuốn vào ranh giới của anh ta.


"Ta đến để kể cho ngươi một câu chuyện."


[Câu chuyện! Ta thích những câu chuyện.]


Vị thần bên ngoài phản ứng ngay lập tức. Lòng tham quái đản đấy khiến các câu chữ trở nên không rõ ràng.


"Trong số tất cả những câu chuyện ngươi đã ăn, có câu chuyện thuộc về Lee Sookyung. Hãy trả lại cho cô ấy."


Vẻ mặt nó đầy khó hiểu.


[Đây... đâu phải một câu chuyện?]


"Đổi lại ta sẽ kể cho ngươi một câu chuyện khác."


[Ngươi định sẽ kể câu chuyện nào đây?]


Tôi chỉ vào mình mà không nói. Điều tôi muốn nói rất rõ ràng. Tôi đang đặt cược với sự tồn tại của mình. Đôi mi to chậm rãi chớp.


[Chòm sao nhỏ bé...]


"Đúng."


[Ngươi định lập một thỏa thuận với ta?]


Ngay lúc tôi định mở miệng, những hình thù xuất hiện trong không khí. Hình ảnh từ những câu chuyện mà Kẻ ăn giấc mơ đã ngấu nghiến.


[Gấu không nói chuyện với cá.]


Một con gấu khổng lồ hiện lên, gợi nhớ đến Mẹ của người sáng lập. Con gấu nhìn xung quanh với đôi mắt ngốc nghếch và bắt được con cá đang bơi qua vũ trụ trống rỗng.


Kẻ ăn giấc mơ nhìn con gấu và nói, [Con người, ta không thương lượng với lũ bọ...]


Tôi vẫn chưa được công nhận đúng cách. Chòm sao chưa hoàn chỉnh không thể đối phó với một vị thần vũ trụ. Đó là điều hiển nhiên.


Tuy nhiên, tôi lắc đầu.


"Nếu những con bọ nói chuyện như con người, suy nghĩ như con người và hành động như con người, chúng không thể được gọi là bọ nữa."


Tôi trừng vào hai con mắt to tròn đen láy.


[Ngươi... không đủ tư cách để thỏa thuận với ta. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy đi tất cả những gì ngươi đang sở hữu.]


"Vậy tại sao ngươi lại nói chuyện với một con bọ thay vì giết chết nó?"


[....]


Con gấu đang ăn cá nhìn tôi và giơ chân đe dọa, như thể nó sẽ lao vào tôi ngay lập tức. Tôi nhìn chằm chằm vào con gấu và nói,


"Gấu biết ăn cá nhưng lại không biết làm thế nào để ăn nó ngon miệng."


Con gấu ngập ngừng.


"Đôi chân bị tổn thương bởi lớp vảy, móng vuốt bị bẩn sau khi lấy hết ruột của con cá ra và nó chỉ biết trút giận."


[.....]


"Cũng như ta không phải là một con bọ, ngươi cũng không phải là một con gấu. Ta nói đúng chứ?"


Các chữ cái trong không gian lộn xộn với nhau và khuôn mặt của Kẻ ăn giấc mơ trở nên kỳ dị. Nếu là bình thường, tôi sẽ kinh hãi nhưng rất tiếc là tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết gốc.


Tôi bắt đầu cười toe toét. Tình huống này đối với tôi thật sự là quá thoải mái.


"Tất cả những câu chuyện sẽ bị hư hỏng nếu ngươi cưỡng bức chúng. Nếu ngươi giẫm lên ta ngay bây giờ, ngươi sẽ không có được một câu chuyện 'hoàn hảo'. Ngươi chỉ có thể ăn câu chuyện này một cách hoàn hảo khi ta kể nó cho ngươi. Ngươi luôn có khả năng ăn nó."


'Dung... dung... dung!'


Một lần nữa, tôi lại nghe thấy tiếng trống. Nó giống như nhịp đập của một con thú khổng lồ. Nhịp độ của âm thanh ngày càng trở nên dồn dập.


'Dung! Dung! Dung! Dung!'


Tôi đã đọc tác phẩm gốc và biết tiếng trống này.


[Ta muốn ăn ngươi.]


Âm thanh này là cơn đói của Kẻ ăn giấc mơ. Tôi nuốt nước bọt và đưa cả hai tay lên. "Nếu ngươi giữ lời hứa của mình, ta sẽ cho ngươi rất nhiều câu chuyện."


Các chữ cái biến thành khói và bắt đầu thành hình. Một lúc sau, nó thành hình dáng mẹ tôi.


[Đây có phải là những gì ngươi muốn?]


Tôi gật đầu.


[Câu chuyện này có một số góc ẩn thú vị. Ta đã để dành nó vì nó có mùi thơm ngon hơn cả chòm sao ta đã ăn cùng với nó. Ta rất muốn ngấu nghiến ngươi nhưng ta cũng không muốn đưa ngươi câu chuyện này.]


"Ngươi là một con quái thú không thể tự kiềm chế chính cơn đói của mình?"


[Sẽ có người thấy bị xúc phạm bởi những lời của một con bọ à?]


...Đồ khốn kiếp.


Tôi không biết nó đứng thứ hạng nào trong số những người sành ăn nhưng nó đứng ở vị trí thấp so với những vị thần bên ngoài. Các chữ cái tạo thành một nụ cười tàn bạo.


[Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây. Ta sẽ ngấu nghiến ngươi một cách trọn vẹn.]


Hình ảnh chú gấu bắt cá bay về phía tôi nhe hàm răng sắc nhọn như cá piranha. Không có nơi nào để chạy trốn. Chân tôi không thể cử động và trong mọi trường hợp, tôi đã nằm trong bụng nó.


"Khỉ thật. Muốn ăn thì ăn bao nhiêu tùy thích." Thay vào đó, tôi dang rộng vòng tay và chào đón nó. "Hãy chắc chắn ngươi có thể ăn hết..."


Hàng trăm con cá bắt đầu rỉa thịt tôi.


Chúng cắn vào tay, chân, lưng và mặt tôi. Tôi cảm thấy đau khủng khiếp nhưng lại không chảy máu . Thay vào đó, là những câu từ. Những câu chuyện và lịch sử tôi đã xây dựng bắt đầu bị rò rỉ sau khi bị chúng cắn.


[Ohhhhh....! Đ-Đây là?]


Vị thần rú lên sung sướng trước món ngon trời cho. Ý thức của tôi mờ đi và có tiếng đập thình thịch trong đầu. Tuy nhiên, tôi phải cố gắng. Tôi phải nhịn cho đến khi nó ăn hết phần mà tôi đang nghĩ đến.


[Ồ... ồ?]


Khoảnh khắc tiếp theo, một thứ gì đó tuôn ra từ tôi như thác. Nó đã chạm vào thứ gì đó.


[Kỹ năng độc quyền 'Bức tường thứ tư' đã phản ứng lại những rung động va vào tường.]


Khoảnh khắc tôi chờ đợi cuối cùng đã đến. Những câu chữ dồn dập vào bụng nó, như dòng nước chảy xiết. Một số lượng lớn các câu chuyện.


[Ngươi.... Ngươi là cái quái gì...? ]


Kẻ ăn giấc mơ bối rối hét lên với tôi nhưng tôi không còn đủ sức để trả lời.


Tôi khó khăn giữ sự tỉnh táo trước những câu chuyện dồn dập. Tôi nhìn những câu trôi qua trước mắt.


[Yoo Jonghyuk nhìn vào miệng của Kẻ ăn giấc mơ và nói.]


Đó là nội dung của Con đường sinh tồn.


["Được thôi, nếu ngươi muốn ăn ta, hãy ăn càng nhiều càng tốt."]


Đó là lần hồi quy thứ 136 Yoo Jonghyuk. Yoo Jonghyuk đã bị ăn thịt bởi Kẻ ăn giấc mơ và ở trong hoàn cảnh giống tôi.


[Cái này, cái quái gì thế này...! ]


Yoo Jonghyuk của Con đường sinh tồn đã thay mặt tôi trả lời.


["Ngươi rồi sẽ biết thôi. Ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác sống đi sống lại 136 lần. Ngươi sẽ biết tất cả sự cô đơn, buồn bã, tức giận và căm thù đối với thế giới chết tiệt này, thứ mà ta đã cảm thấy trong khoảng thời gian khủng khiếp này."]


[K-Kuaaah...!]


["Ngươi nghĩ con người còn tồi tệ hơn cả giòi bọ. Nếu vậy, hãy cảm nhận nó ngay bây giờ".]


[Chờ đã, đợi một chút...!]


["Nỗi đau mà lũ bọ phải chịu. Cảm nhận lịch sử của lũ bọ mà ngươi không thể xử lý. Có tự tin mà ăn thịt ta thì cứ ăn bao nhiêu cũng được!"]


Những câu chuyện dồn dập chui hết vào bao tử của Kẻ ăn giấc mơ với những tiếng nổ phát ra liên tục. Kẻ ăn giấc mơ ăn được Con đường sinh tồn và giờ đang vật lộn với cơn đau.


Đâu đó trong bụng nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Con đường sinh tồn nói như thể đang cười nhạo Kẻ ăn giấc mơ đang bối rối.


[Đó là khoảnh khắc mà Kẻ ăn giấc mơ, người sinh ra trong không gian và sống trong 8.000 năm, nhận ra điều đó.]


[Kuooooooh....!]


Đây là cảnh Yoo Jonghyuk lần đầu tiên giết một 'vị thần'. Tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, gần như thuộc lòng. Tôi đã diễn giải câu sau thay mặt cho Con đường sinh tồn.


"Trên thế giới này, có một câu chuyện không bao giờ nên ăn."