Cô ngẩng đầu lên, mở đèn, nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, cũng không biết anh trở về từ lúc nào.

Quần áo trên người đã đổi thành áo ngủ.
Cô dựa vào gối, nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, rồi lại nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
Về sau người này là của cô!
Tuy rằng đã biết ngay từ đầu, anh là chồng mình, nhưng cô vẫn chưa thể thích ứng được với thân phận này, nhưng hiện tại, rất nhiều chuyện dường như đã khác.
Cô tắt đèn, điều chỉnh tư thế ngủ, muốn lấy tay anh ra, dù sao mình cũng không quen ngủ nhiều người.
Nhưng mà nghĩ lại, anh là một người không có cảm giác an toàn như thế, nên liền bỏ cái ý nghĩ này đi, chỉ ôm lấy tay anh đặt ở eo mình.
.....
Mấy ngày kế tiếp, Lộ Kiêu Dương dành chút thời gian để đi thi, sau đó, Annie lại nói cho cô biết, toàn bộ visa của mọi người để tham gia 《 Nhật ký mỹ thực 》đều đã được làm xong.
Điều đó có nghĩa là cô sẽ phải đi làm.
Trên thực tế công việc của Lộ Kiêu Dương vốn cũng rất bận rộn, hiện tại cô rảnh rỗi như vậy.


hoàn toàn là bởi vì...hiện giờ cô không nhận được công việc gì, chỉ có thể nhàn rỗi.
.....
Buổi sáng, Lộ Kiêu Dương sắp xếp đồ đạc xong, lúc từ căn nhà ở trấn nhỏ Dương Hà đi ra, xe và người mà Thẩm Trường Hà sắp xếp cho cô đang chờ ở cửa, anh mặc tây trang, cũng chuẩn bị đi làm, đứng ở một bên.
Cô đi tới hỏi: "Làm gì vậy?"
"Không phải muốn đi làm sao? Anh an bài giúp em hai người." Anh đứng bên cạnh, ôn nhu nhìn cô.
Lộ Kiêu Dương nói: "Không cần đâu, em có Annie rồi."
"Cô ấy cái gì cũng không hiểu." Đoàn đội lúc trước của Lộ Kiêu Dương, bởi vì phiền toái của cô nên đều giải tán, rất nhiều người đều đi tới chỗ của Lương Thiến, bây giờ ở bên cạnh cô cũng chỉ có một người là Annie.
Trước đây Annie là một trợ lý nhỏ, rất nhiều việc đều không hiểu.
Sau này, Lộ Kiêu Dương gặp tai nạn xe nằm viện, cô ấy là người giúp đỡ cho Lộ Kiêu Dương nhiều nhất, vẫn ở lại bên cạnh Lộ Kiêu Dương.
Lộ Kiêu Dương nghe Thẩm Trường Hà nói, ho khan một tiếng, nói: "Em ấy vô cùng tốt, anh đừng nói em ấy như vậy."
"Anh chỉ nói sự thật." Thẩm Trường Hà nói: "Để bọn họ đi theo em, anh mới yên tâm."
"Em lo sợ." Lộ Kiêu Dương trừng mắt Thẩm Trường Hà một cái, nhỏ giọng nói: "Em không muốn bị người ta nhìn chằm chằm."
Anh nghe cô nói xong, cười nói: "Sao gọi là nhìn chằm chằm? Anh chỉ lo lắng.


Yên tâm, chuyện của em, bọn họ sẽ không nói cho anh biết."
"..." Lộ Kiêu Dương hoài nghi nhìn anh một cái, hoàn toàn không tin.
Thẩm Trường Hà dịu dàng nói: "Anh bảo đảm."
Lộ kiêu Dương nói: "Anh nói như vậy giống như em sẽ làm ra chuyện gì đáng xấu hổ vậy."
Anh cười cười, quay đầu nói với một nam một nữ đứng ở một bên kia: "Có chuyện gì, hai người cứ nghe theo phu nhân.

Chiếu cố tốt cho cô ấy."
Cô vốn là nguời nổi tiếng, nhất là mấy ngày trước lại cùng anh lên báo, gần đây luôn có người muốn tìm cô, khiến Lộ Kiêu Dương mỗi ngày đều phải thay đổi tạo hình khác nhau.
Thẩm Trường Hà sắp xếp người cho cô, cũng là vì để cô bớt lo.
Anh không muốn cô bị chặn ở bất kỳ sân bay nào và bị bạo lực.
Lộ Kiêu Dương ở một bên nghe, "Em thấy anh đang coi em như một đứa."
Thẩm Trường Hà cười nói, mở cửa xe cho cô, "Nghe lời.

Đừng để anh lo lắng, nếu em bị thương, anh sẽ ăn không ngon, ngủ không ngon."
Lộ Kiêu Dương nhìn thoáng qua bộ dáng lo lắng giống như người cha già của anh, nói: "Được rồi!"
Cô lên xe, ngồi trên xe, Thẩm Trường Hà nhìn cô, "Có chuyện gì thì gọi cho anh, hoặc là nhắn Wechat cho anh."
Trước đây hai nguời bọn họ lúc không ở cùng nhau, hầu như không có liên lạc..