"Chuyện là hồi sáng...." Lạc Hân kể hết chuyện cho Tô Thanh nghe
"Trời ạ sao cậu không vào vạch trần họ ra trời ạ cậu làm mình tức chết" Tô Thanh tức đến sôi đầu không chỉ biết than trời
Còn Lạc Hân thì ôm mặt mà khóc nức nở
"Để mình đi gặp Lục Thiên Quân" Tô Thanh đứng dậy đi kiếm Lục Thiên Quân dạy cho một bài học
"Thôi đừng làm lớn chuyện do ở công ty mình không muốn để mọi người dèm pha nên mới không làm vậy" Cô vội vàng kéo tay Tô Thanh lại ngăn không cho đi
Nghe Lạc Hân nói vậy thì cũng bình tâm ngồi xuống
"Bây giờ cậu định làm thế nào"
"Mình cũng không biết.

Cậu biết mối quan hệ hai người họ không mình vẫn chưa hiểu hết"
"Mình có nghe Ngải Giai kể lại chứ mình cũng chẳng rõ.

Lúc ấy nếu Cố An Như không đi thì bà sẽ cưới ả ta cho Lục Thiên Quân đấy.

Bà cưng cô ta như đứa cháu ruột mình chỉ nghe vậy thôi"
"....."

Buổi trưa...
Cánh từ phòng từ từ hé mở ra sau khi cuộc họp căng thẳng kéo dài hàng giờ liền kết thúc
Lục Thiên Quân vẫn ngồi trên ghế xoa xoa thái dương cho giảm căng thẳng
"Đây là điện thoại sếp bỏ quên lúc sáng cô Lạc có đem đến ạ" Thiên Dương đi lại gần
"Cô ấy đem đến hồi nào sao tôi không biết" Lục Thiên Quân ngốc đầu lên thắc mắc
"Tôi...." Anh ấp úng không dám trả lời
Còn Lục Thiên Quân thì nhìn anh chằm chằm
"Cô Lạc có đến nhưng thấy anh và cô Cố đang...nên không gặp.

Cô ấy chạy ra bảo tôi đưa cho anh hình như cô ấy mới khóc" Thiên Dương ấp úng không dám nói ra sợ anh la
Trời ạ, Lục Thiên Quân đứng dậy chạy lại cướp lấy điệm thoại từ tay người trợ lí của mình.

Đúng là không thể dung thứ
"Sao bây giờ cậu mới nói cho tôi" Anh quát vào mặt Thiên Dương
"Tôi quên xin lỗi sếp" Trí nhớ bị hao hụt dẫn tới quên những chuyện nghiêm trọng.

Anh gập đầu liên tục xin tha lỗi
Hết ngôn từ để chửi vào mặt người trợ lí đáng quý của mình Lục Thiên Quân chỉ đành mở điện thoại ra để điện cho cô
"Em hiểu lầm rồi sự thật không như em nghĩ đâu để anh giải thích" Nghe bắt máy anh mừng rớt nước mắt vội vã giải thích
"Anh nói đi" Cô hờ hững đáp
"Cố An Như có tiền sử bệnh tim lúc sáng lại lên cơn đau anh thấy vậy thì mới đỡ cô ấy lên tay rồi lấy thuốc.

Anh thật sự không có ý gì với cô ta anh cũng chẳng biết em tới lúc nào.

Anh xin lỗi"
Mở miệng ra thì cứ xin lỗi rồi có sửa lại được không
"Ờ"
Lạc Hân đang ngồi bên bờ biển vẽ tranh cho đỡ nhàm chỉ hờ hững đáp Tô Thanh là người dẫn cô đi
Có ai biết được cô đang nghĩ gì không nhỉ.


Không quan tâm đ ến cuộc trò chuyện chỉ mải mê ngồi vẽ
Cảm thấy sự bất thường trong câu trả lời
"Ờ" Có nghĩa là hiểu những gì anh nói hay là có nghĩa khác
Nó làm anh nổi cả gai ốc
"Em có nghe anh nói không?" Anh thắc mắc hỏi lại.

Gương mặt lo sợ
"Em nghe.

Em có việc rồi tối lại gặp tạm biệt" Cô vội vàng cúp máy
"Lạc Hân" Câu nói này để mình anh nghe chứ cô đã tắt từ lâu
Chỉ muốn chạy đi tìm cô ngay lập tức nhưng bây giờ công việc chồng chất thì sao mà đi được
Có đôi lúc cảm thấy mệt mỏi khi bị công việc đè nặng
Anh thở dài rồi tiếp tục công việc nhưng đầu vẫn nghĩ về cô...
Đạt được mục đích Cố An Như vui vẻ đắc ý tung tăng vui vẻ trên đường về
"Anh không thoát khỏi em đâu Lục Thiên Quân à.

Lạc Hân cô không phải là kẻ thu của tôi" Cô ta nhếch mép cười khinh bỉ
Vẻ tự cao hiện rõ trên khuôn mặt
Đang ca hát thì có người cất tiếng
"Như Như" Một giọng nói trầm thấp nhưng quen tay day dẳng bên tay

Cô ta trợn cả mắt nhìn Châu Tiêu Lãng khi anh ta đứng trước cửa nhà cô, đảo mắt nhìn xung quanh rồi kéo tay Châu Tiêu Lãng vào nhà
Châu Tiêu Lãng mặc kệ để cô làm vì anh biết ý đồ của cô khi quay về đây.

Muốn bỏ anh đâu có dễ
"Anh điên à sao dám theo dõi tôi" Cô ta tức giận quát
"Anh nhớ em mà vợ!" Anh ta dở thói mèo ngoan ôm chằm lấy cô rồi nủng nịu nói
Như có thứ gì đó ghê tởm chạm vào cơ thể cô nổi gai ốc khắp nơi, rất nhanh đẩy Châu Tiêu Lãng ra
"Đừng có đụng vào người tôi ai là vợ anh"
"Em là vợ anh ngoan nghe lời anh đi em đi theo hắn hắn có đếm xỉa gì tới em" Anh ta nói ra cứ như đi ruốc vào trong bụng cô
"Tôi cảnh cáo nah mau biến ngay cho tôi tốt nhất là về bên kia đi đừng có ở đây phá hoại chuyện của tôi"
"Được em đuổi anh thì anh đi.

Đi tìm Lục Thiên Quân nói cho anh ta biết em đã có chồng và vì sao năm xưa lại ra đi bỏ hắn" Hắn ta vênh mặt đắc ý
Đúng ngay điểm yếu của mình cô ta chỉ đành chột dạ trừng mắt nhìn hắn
"Anh muốn gì mới tha cho tôi đây"
"Không muốn gì cả chỉ muốn ở cùng em mà thôi chúng ta là vợ chồng mà" Hắn ta không chần chừ mà trả lời nhanh chóng