"Muốn ăn thì mua thôi." Kiều Phương Hạ trả lời vô cùng dứt khoát: "Lần trước chị không có đến sinh nhật của em là chị sai, hôm nay Đình Trung muốn có nguyện vọng gì chị đều có thể đáp ứng được hết".
"Thật sao ạ?" Đôi mắt Đình Trung lập tức phát sáng.
"Thật đấy." Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời lại hết sức nghiêm túc.
Đình Trung lập tức đếm trên đầu ngón tay cho Kiều Phương Hạ xem: "Chờ ba em trở về, ngày.
mai chị có thể đến công viên giải trí với Đình Trung hay không?"
Kiều Phương Hạ vốn cho rằng nguyện vọng sinh nhật của cậu bé sẽ là muốn món quà gì đó, không ngờ tới là cái này.
Cô sửng sốt.
"Không thể sao?" Đình Trung phát hiện biểu cảm của Kiều Phương Hạ có thay đổi, cậu bé nhéo véo ngón trỏ cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
Thậm chí còn xen lẫn một ít tủi thân.
Kiều Phương Hạ có cảm giác như bản thân đã làm chuyện gì ác tày trời lắm, rõ ràng vừa rồi còn để cho đứa bé chờ mong, hiện tại lại do dự.
Trong lòng cô có hơi không đành lòng, sau vài giây im lặng, cô miễn cưỡng nở nụ cười với Đình Trung rồi nhẹ giọng trả lời: "Có thể"
"Chỉ cần ba em đồng ý đi cùng."
"Chờ ba trở về!" Đình Trung hoan hô một tiếng, vui vẻ phấn chấn trả lời.
Thật ra chỉ cần Lệ Đình Tuấn có thể đồng ý, cũng lắm là ba người cùng đi công viên giải trí chơi một chuyển mà thôi.
Kiều Phương Hạ có thể tưởng tượng được, cô sẽ chơi cùng cậu bé, còn Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh vừa xử lý công việc vừa chờ bọn họ.
Không có gì ghê gớm cả.
Bà Trần giúp đỡ bế Đình Trung ngồi trên ghế dành cho trẻ con, đưa bát cháo sò cho Kiều Phương Hạ rồi nhẹ giọng nói câu: "Thằng bé chưa từng đến công viên giải trí"
Đôi tay cầm đũa của Kiều Phương Hạ bỗng khựng lại.
Ngay sau đó cô quay đầu nhìn Đình Trung đang ngoan ngoãn cầm chén nhỏ của mình ăn cơm.
"Thứ nhất là những nơi công cộng như thế này quá nguy hiểm, người quá nhiều, cậu hai cảm thấy xác suất xảy ra sẽ khá lớn nên không cho chúng tôi dẫn thằng bé đi".
"Thứ hai, một năm 365 ngày thì có 365 ngày cậu hai đều rất bận, thậm chí số lần ăn cơm với thằng bé rất ít, càng đừng nói tới việc rút ra một ngày dẫn cậu bé đi chơi."
"Niềm vui lớn nhất của Đình Trung chính là, đôi khi cậu chủ đi làm sẽ đem dẫn cậu bé theo bên cạnh, cậu bé chỉ có thể ở cạnh cậu hai trong chốc lát thôi nhưng cũng rất vui vẻ!
Bà Trần càng nói, Kiều Phương Hạ càng thêm đau lòng cho Đình Trung.
Cô không ngờ tới sinh hoạt thường ngày của Đình Trung sẽ thế này.
Cô cúi đầu tiến về phía Đình Trung hôn lên khuôn mặt nho nhỏ phúng phính của cậu bé, dịu dàng nói: "Ngày mai Đình Trung muốn chơi cái gì, chị sẽ dẫn Đình Trung chơi hết được không?"
Đình Trung nhai đồ ăn trong miệng, vừa nhai vừa vui vẻ rung đùi đắc ý.
Điều Đình Trung muốn chính là cả gia đình cùng nhau đến công viên giải trí, giống như những bà mẹ của các bạn khác vậy.
Mỗi lần cậu bé đến trường học nghe những bạn học khác kể rằng cuối tuần ba mẹ dẫn các bạn đi chơi ở chỗ nào, cậu bé rất hâm mộ.
Nghĩ đến cảnh ngày mai ước mơ của cậu bé sẽ trở thành sự thật, trong lòng vui vẻ đến quên trời quên đất.
Buổi chiều, Đình
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.