Sắc mặt Cố Gia Huy không tốt lắm, nhìn sang Lục Như Mai, như đang xác định.

Lục Như Mai lắc đầu, nước mắt rơi càng thêm dữ dội.

Lâm Khánh Ngân không muốn tin, bà ấy nhìn sang Lục Như Mai, mở miệng: “Như Mai, con thật sự…”
“Con không có.


” Lục Như Mai vội lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, nhìn Hàn Trung Kiên nổi giận nói: “Là Đường Hoài An kêu anh vu oan tôi đúng chứ?”
Nói xong, cô ta nhìn sang tôi, mặt đầy bi thương đau đớn: “Đường Hoài An, cô hận tôi vậy sao? Nhất định muốn dùng cách này ép tôi đi sao?”
“Hề hề.

” Hàn Trung Kiên nhìn cô ta diễn kịch, dựng ngón tay cái: “Cô Lục, tôi rất khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô, nhưng mà, có vài chuyện đã làm chính là đã làm, bởi vì sẽ để lại dấu vết, ví như camera giám sát, ví như ghi âm, hai thứ này vừa khéo tôi đều có.


Nói xong, anh ta đưa điện thoại cho Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, mở miệng: “Hai vị nhìn xem đi, Đường Hoài An suy cho cùng là con gái ruột hai người, nếu hôm nào đó lại rơi xuống nước hoặc bị xe tông chết, hai vị cũng có chuẩn bị tâm lý, tránh khiến đồ ngốc này làm kẻ chết oan.


Anh ta nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt không đứng đắn, tôi liếc anh ta một cái, người này không thể đàng hoàng nói chuyện sao, phải mắng tôi mới vui?
Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ xem xong, nhất thời sắc mặt biến đổi kịch liệt, Lâm Khánh Ngân đi về phía Lục Như Mai “bốp!” một cái tát, đánh thẳng lên mặt cô ta, hai mắt bà ấy đỏ bừng, giọng thất thanh: “Lục Như Mai, tại sao? Cô nói cho tôi biết tại sao? Nhà họ Lục tôi mấy năm nay ăn ngon mặc đẹp đều cung phụng cô, cô chính là đối xử với con gái tôi như vậy? Lòng dạ cô sao lại ác độc như thế?”
Lục Như Mai biết mình không còn gì để biện hộ nữa, nhất thời lại bắt đầu chiêu rơi nước mắt: “Mẹ, mẹ nghe con nói, con không có, là Đường Hoài An và Hàn Trung Kiên hợp tác, con căn bản chưa từng làm.


“Lại muốn mượn cớ như vậy để che lấp sao?” Tôi mở miệng, cười lạnh: “Dưới hồ bơi tôi có thể bóp chết bản thân, có phải tôi cũng có thể bỏ tiền tìm người lăng nhục mình, sau đó giết chết mình bỏ xác đồng hoang.



Tôi nhìn sang Cố Gia Huy, sắc mặt bình tĩnh đôi phần: “Cố tổng, lúc anh xuất hiện rút súng cứu tôi, có phải cũng cảm thấy là tôi đang diễn kịch?”
Cố Gia Huy không lên tiếng, đại khái anh cũng không cảm thấy Lục Như Mai lại làm ra chuyện như vậy.

Lâm Khánh Ngân đẩy Lục Như Mai đang kéo bà khóc lóc ra, mặt đầy đau khổ: “Lục Như Mai, mấy năm nay tôi tự nhận chưa từng bạc đãi cô chút nào, càng chưa từng khiến cố ấm ức, ngay cả người vốn định thân với nhà họ Lục là con gái tôi, vì cô thích Cố tổng, chúng tôi cũng long trọng đường hoàng gả cô cho người cô yêu, bây giờ cô còn hại con gái tôi như vậy.


Bà ấy có lẽ là đau lòng đến có chút khó thở, hít vào, khựng lại một lát mới nói: “Sau này, nhà họ Lục không chứa nổi cô rồi, cô đi đi, nhà họ Lục không thỉnh nỗi Đại Phật như cô.


“Mẹ!” Lục Như Mai không thể tin nỗi, thấy Lâm Khánh Ngân căn bản không nhìn cô ta, cô ta nhìn sang Lục Thái Tuệ, giọng tủi thân nghẹn ngào: “Ba, ba cũng không cần con nữa sao?”
Sắc mặt Lục Thái Tuệ cũng không tốt lắm, ông ta nhìn Lục Như Mai, khẽ nhắm mắt, mở miệng: “Cô đi đi.


Lục Như Mai nhất thời sắc mặt vặn vẹo, như đau khổ, lại như khó chịu.


Thật lâu sau, cô ta nhìn Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, đi tới trước mặt họ, cúi đầu, nói: “Ba mẹ, bất kể con đã làm sai việc gì, hai người vĩnh viễn luôn là ba mẹ của con.


Nói xong, cô ta nhìn sang Cố Gia Huy, giọng tủi thân khó chịu: “Gia Huy, anh còn cần em không?”
Rất nhiều năm sau tôi mới hiểu, tại sao người ác độc như Lục Như Mai có thể luôn không ngừng được người khác tha thứ, vì cô ta đã phát huy ưu thế của phụ nữ đến cực độ, cô ta biết Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ có tình cảm với cô ta, cho nên dù cô ta sai, chỉ cần cô ta không làm chuyện cá chết lưới rách, vậy sau này sẽ có vô số năm tháng để bù đắp.

Cũng như Cố Gia Huy, cô ta biết tỏ ra yếu đuối, biết giả bộ mềm yếu trước mặt Cố Gia Huy, giả đáng thương, là người đều sẽ mềm lòng.

Cho nên, Cố Gia Huy nhìn cô ta, không chỉ trích, không chất vấn, chỉ mở miệng: “Đi đi.

”.