Thiên Ma lại lần nữa biến mất, có lẽ không phải vĩnh viễn, nhưng ít ra từ nay về sau mấy trăm năm, nhân gian sẽ không chịu Thiên Ma quấy nhiễu nữa.

Bởi vì kết giới bảo hộ Tích Tuyền sơn vẫn còn, cho nên lúc này Thiên Ma không thể đi ra Tích Tuyền sơn, tuy có yêu vật bị ma hóa chui ra từ nơi kết giới bị tổn hại, nhưng do sự kiện đoàn du lịch gặp nạn, nhân loại tăng cường tuần tra phi nhân loại quanh khu vực đó, không bao lâu đã bắt hết tất cả.

Sau đó, nhân loại đi tới Tích Tuyền sơn.

Tích Tuyền sơn ẩn lánh đã lâu, nếu không có yêu linh ma hóa chạy ra ngoài còn có thần ma chi lực phá tan kết giới, nhân loại sợ là rất khó tìm được nơi này.

Nếu đã tìm được, Tích Tuyền sơn lại xác thật là một nơi chung linh dục tú*, không khỏi bị nhân loại khai phá.

*Chung linh dục tú: đất thiêng sản sinh hiền tài


Cũng may nhân loại đã chú ý đến hoàn cảnh hơn trước kia liều mình phát triển, bọn họ khai phá Tích Tuyền sơn thành một khu du lịch tự nhiên, giữ gìn hết mức có thể dáng vẻ tự nhiên nơi đây.

Nhân loại không biết Tích Tuyền sơn, cho nên Tích Tuyền sơn có tên mới, là do chính phủ thực hiện khảo sát trên mạng vào lúc khai phá khu du lịch, gọi là Thế Ngoại cốc.

Không có gì mới mẻ, thậm chí có chút tục khí, nhưng với nhân loại hiện đại vừa phát hiện nơi này, đó chính là như tiên cảnh thế ngoại vậy.

Thung lũng không còn có đại thụ kia.

Tựa như những gì Úc Linh trải qua ở  kiếp trước sau khi tan hết thần lực còn tàn lưu, một tấc một tấc mà tiêu tán theo linh quang lóa mắt và ma khí Thiên Ma tại mảnh thiên địa đã không còn cần thần minh.

Thần thụ biến mất, mang theo trăm ngàn tâm nguyện treo trên từng nhánh cây gãy nát, theo gió bay đi như làn khói.


Yêu linh Tích Tuyền sơn cũng đi theo nó, chỉ còn nhà cũ Úc gia đã đổ nát.

Sau đó, căn nhà kia trở thành điểm tham quan đặc biệt nổi tiếng của khu du lịch.

"Phong cách kiến trúc này, giếng nước này, còn có rất nhiều dụng cụ và quần áo, đều cho thấy nơi này từng có cổ nhân cư trú. Nhưng mấy thứ này nhìn qua cũng không cổ, không có giá trị của đồ cổ, hơn nữa nơi này còn có quần áo cùng đồ dùng hiện đại, bởi vậy có thể thấy, nơi này nhìn như ngăn cách với thế nhân nhưng có liên hệ nhất định với ngoại giới. Đáng tiếc là, dường như gặp  thiên tai, phòng ốc tổn hại khiến cho người ở nơi này đều dời đi, hơn nữa từ mức độ cũ của đồ vật còn lại, hẳn là chưa dời đi lâu lắm. Nếu có thể phát hiện nơi này sớm mấy năm, không chừng chúng ta thật sự có thể lãnh hội cách sống của cổ nhân, còn có phong tục nơi đây khác với cổ nhân rồi."


Úc Linh ngồi ở án thư trong phòng ngủ, trên bàn đã bổ sung thêm một chiếc máy tính để bàn lớn.

Nàng nhìn nữ hướng dẫn du lịch đang nghiêm túc giới thiệu trong video, không khỏi nâng cằm, thở dài một hơi.

Thiên tai?

Có lẽ vậy, Thiên Ma huỷ hoại Tích Tuyền sơn, cũng làm thiên địa linh khí vì thần thụ mà tụ hợp nơi đó suốt ngàn vạn năm tán quy thiên địa.

Nhân loại phát hiện nơi bí mật kia, mang theo lòng hiếu kỳ đi thăm dò, lại chỉ có thể tìm thấy một vài dấu vết cho thấy những yêu linh đó đã từng tồn tại.

Đối với yêu linh trong núi, đối với Mộc tộc hoặc Úc gia, nàng từng oán giận họ, cũng từng sợ hãi họ, nhưng giờ này ngày này không còn gì cả, chỉ còn lại có một chút xúc động.

Nhân loại sẽ không biết, rất nhiều yêu tinh sinh tồn trong thành cũng sẽ không biết, Thiên Ma ngàn năm trước từng họa loạn nhân thế từng quay lại.
Lúc này đây đối với hai tộc, không có tai hoạ, đương nhiên cũng không có anh hùng.

Nếu có cũng chỉ là một đoạn quá khứ chưa từng có người phát hiện, cũng sẽ không có người ghi khắc.

Trời hôm đó, màu gì? Mưa ngày nọ, lớn đến đâu?

Úc Linh nói không rõ.

Nàng chỉ biết, ngay lúc đó mình đã cho rằng lúc này đây thật sự sắp hoàn toàn tiêu tán trên thế gian, trong lòng có quá nhiều quá nhiều lưu luyến, nhưng tưởng tượng đến lúc này đây lại không phải một mình một người, mọi thứ đều trở nên bình thản.

Hết thảy giống như kiếp trước như vậy.

Nàng phá huỷ thể xác đã từng của chính mình, tán tẫn một thân thần lực, chỉ vì tinh lọc tất cả ma khí giữa trời đất này.

Rễ cây đã mang sức mạnh của nàng ra cả ngọn Tích Tuyền sơn, dường như cam lộ sau ngày hạn, xua tan hết thảy oán hận cùng đau khổ.
Thiên Ma giãy giụa như đã phát điên, nhưng ma khí bị thần lực áp chế lại hoàn toàn không thể xuyên thấu kết giới dựng nên bởi sức mạnh của cửu vĩ.

Hồ tộc đã từng bị nó đùa bỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng mang theo thù hận năm đó, triển khai màn trả thù triệt để nhất.

Thần lực áp chế và tinh lọc, hai luồng sức mạnh cường đại phản kích làm nó dù không cam lòng cũng hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa. Thanh âm gào rống của nó vô cùng chói tai, tựa như muôn vàn ác hồn bò ra từ luyện ngục kêu rên tại thế gian, nhưng cuối cùng cũng phải quay về luyện ngục.

Khoảnh khắc thần thụ tiêu tán, Úc Linh lẳng lặng nhìn nó, tựa như nhìn nơi trở về của chính mình.

Nhưng nàng đợi thật lâu cũng không chờ đến lúc bản thân kiệt lực tiêu tán theo gió.

Nàng có chút kinh ngạc mà nhìn phía Chung Sở Vân.
Chung Sở Vân lại chỉ nhợt nhạt cười với nàng, sắc mặt trắng bệch, khóe môi không hề huyết sắc lại là hơi hơi cong lên.

Là nàng đã cùng mình đã trải qua một lần sinh tử.

Nàng chống chọi được, cho nên, các nàng đều còn sống.

"Mạng ngươi đã tẫn, còn có ta đâu."

Lúc này đây, nàng rốt cuộc cũng có đủ sức mạnh bảo vệ người chính mình muốn bảo hộ.

"Nhưng mà đời này có lẽ sẽ không quá dài." Chung Sở Vân nói, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Úc Linh, "Chúng ta rốt cuộc cũng không thể phân ly, ngươi có hối hận không?"

"Không cần dài, ta đều sẽ thực quý trọng mỗi một ngày." Úc Linh sụt sịt, nâng mi cười, rưng rưng, "Ta còn sợ ngươi hối hận đâu."

Giây tiếp theo, nàng nhào vào lòng Chung Sở Vân, như ngàn năm trước vậy, chỉ làm một tiểu yêu tùy hứng trước mặt hồ ly của mình.
"Cảm ơn ngươi tới tìm ta, dù đã quên đi cũng vẫn luôn tìm ta......"

Kiếp trước ngươi chưa tới, với ta, thế giới này chỉ là bóng đêm không có ánh sáng.

May mắn biết nhường nào, trở lại một lần nữa, ta vừa mở mắt liền thấy ngươi tới tìm ta.

......

Theo thần thụ mai một, thần minh đã từng bảo hộ Tích Tuyền sơn tiêu tán trong nhân gian.

Hiện giờ còn tồn tại chỉ là một đóa tiểu miên hoa được hồ ly cứu về.

Từ đây, nàng tựa như là một phần của Chung Sở Vân, sống hay chết đều theo Chung Sở Vân.

Như lời của Chung Sở Vân, tuổi thọ còn lại sẽ phân cho hai người, có lẽ là không còn bao nhiêu thời gian, nhưng cả đời yêu tinh vốn cũng vô cùng dài lâu, quá nhiều ngày tháng đơn điệu lặp lại, nhiều hay ít cũng không cần để ý.

Nàng thật vui vẻ, ít nhất từ đây về sau, nàng cùng Chung Sở Vân chân chính trở thành sống chết đều vĩnh viễn không chia lìa.
Có lẽ sẽ có một ngày, các nàng sẽ cùng tiêu tán, nhưng trước đó, các nàng sẽ tuân theo quy định của nhân loại, an an phận phận trải qua mỗi một ngày rất đỗi bình thường.

Hôm đó, Chung Sở Vân như đã cùng Úc Linh chết đi một lần cảm thấy rất mệt rất mệt.

Nàng ở bên Úc Linh ngủ trên ghế sau xe thật lâu.

Các nàng dựa vào nhau, ngươi gối vai ta, ta dựa vào đầu ngươi.

Một đôi tay nắm chặt, ai cũng không muốn buông ra ai.

Chung Sở Thiên hoàn toàn không biết gì, sau khi cố gắng tò mò đã thất bại, thở ngắn than dài mà lái xe trở về khách sạn đã đặt trong thành từ trước.

Hết thảy đều từ một khắc kia trở nên bình thường mà lại tầm thường.

"Uy, Chung Sở Vân." Trên giường lớn của khách sạn, Úc Linh tò mò hỏi, "Lúc trước sao ngươi lại tên là Lâm Song a?"

"Tên giả thôi."

"Ta muốn hỏi a, mỗi cái tên đều nên có lý do đi?" Úc Linh bướng bỉnh nói, "Tên lại không phải là số thứ tự nha."
Chung Sở Vân nghĩ nghĩ, cười nói: "Vẫn là số thứ tự."

Úc Linh trừng lớn đôi mắt kinh ngạc: "A?"

"Mẫu thân ta họ Lâm, ta là con thứ hai trong nhà, còn không phải là Lâm Song sao?"

"......"

Chung Sở Vân a Chung Sở Vân, ngươi cũng thật không giống một con hồ ly.

Không biết gạt người cũng đành, đặt tên giả cũng không có một chút tâm cơ sao?

Chỉ cần có chút hiểu biết về Hồ tộc các ngươi là có thể nháy mắt giải mã a?

Cũng cũng chỉ có ta tiểu miên hoa từ một thời không khác đi đến bên cạnh ngươi, mới có thể hoàn toàn không biết gì cả, bị ngươi lừa gạt lâu như vậy!

Úc Linh nghẹn hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng thì thầm một câu: "Nếu ta biết chuyện này sớm một chút, có lẽ sẽ nhận ra ngươi sớm hơn!"

"Nhưng ta không nhớ được ngươi a, một mình ngươi nhận ra ta nhất định sẽ rất khổ sở đi?" Chung Sở Vân nói, nhắm mắt hít sâu một hơi, cười nói, "Vẫn là cùng nhau nhớ lại là tốt rồi, như vậy ta sẽ không thương tổn ngươi."
"Ta không để tâm."

"Ta để tâm."

Nói đến đây, các nàng cùng chìm vào trầm mặc.

Cũng không biết trầm mặc bao lâu, Chung Sở Vân lại một lần lẩm bẩm mở miệng.

Nàng nói: "Thiên Ma sẽ còn quay lại sao?"

Úc Linh buông xuống di động, trầm tư hồi lâu, nhẹ giọng đáp: "Có lẽ, chỉ cần trong thiên địa còn có oán khí, chúng sẽ hội tụ đến một chỗ đi. Nhưng không liên quan đến chúng ta nữa rồi."

"Cũng đúng, chúng ta hẳn là không nhìn tới được ngày đó." Ngữ khí Chung Sở Vân thực bình thản, không có một tia sầu bi.

Cuối cùng, nàng lại suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: "Ngươi là vị thần minh cuối cùng trên đời này sao?"

Úc Linh lắc lắc đầu, nói: "Ta không biết nha, ta chỉ biết lúc lối thông Thiên giới bị phong tỏa, ta lựa chọn lưu lại nhân gian, ngoài ra cũng không nhớ được gì nữa...... Trước khi đi vào nhân thế, ta vứt bỏ rất nhiều thứ, ký ức không được đầy đủ, ngươi cũng biết rồi."
"Ngươi nói, sau này Thiên Ma lại lần nữa hiện thế, mọi người nên làm gì bây giờ?"

"Luôn có biện pháp." Úc Linh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói, "Tựa như ngươi có thể gọi tới ta từ ngàn năm sau để cứu ngươi, ta cũng có thể gọi tới ngươi từ ngàn năm trước để cứu ta. Mà chúng ta lựa chọn như vậy, tuy đều chỉ vì bản thân, nhưng cũng trở thành thay đổi giúp ngăn trở kế hoạch của Thiên Ma...... Rất nhiều chuyện, vận mệnh chú định là chú định, thần cùng ma đều không phải chúa tể thế gian, luôn có sức mạnh có thể duy trì cân bằng của thế giới này."

"Tiểu miên hoa ngươi sao có thể nói chuyện như lão thành vậy?"

"Tính lên thì ta lớn hơn ngươi!"

"Trên thực tế ngươi cũng chỉ vừa thành niên."

"Không đúng, ngay cả tính thấp xuống, ta cũng đã hơn 600 tuổi, ta thành niên!"

Úc Linh nói, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Chung Sở Vân.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng thấy trong đáy mắt Chung Sở Vân mang thần sắc tựa tiếu phi tiếu.

Úc Linh không khỏi chớp chớp mắt, vô ý thức nuốt một lần: "Ánh mắt ngươi làm sao vậy?"

Vừa dứt lời, liền bị nắm lấy tay.

Nàng thấy Chung Sở Vân lại gần mình, đến bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi.

"Muốn thử xem không?"

"Thử...... Thử xem cái gì?"

"Đương nhiên là chuyện thành niên rồi mới làm tốt được."

"...... Ân."

Tiểu miên hoa da mặt mỏng, chỉ chịu đựng được hai giây, liền mặc kệ cho sắc đỏ từ gương mặt lẻn đến bên tai.

......

Sau ngày hôm ấy, Úc Linh chân chân chính chính trở thành người nhà Chung gia.

Nhưng khác với lúc đầu, "đối tượng liên hôn" của nàng từ một hồ ly nói chuyện đặc biệt ồn ào, biến thành hồ ly tốt nhất trong lòng nàng.

Lại nói tiếp, cách xưng hô "tẩu tử" này,  ban đầu Chung Sở Thiên gọi cũng chỉ là trêu đùa.
Nhưng hôm nay thật sự trở thành sự thật, Chung Sở Thiên cũng không kinh ngạc lắm.

Chỉ là khi các nàng về đến nhà, công khai xác nhận quan hệ rồi, Úc Linh tiến hành một đoạn đối thoại với Chung Sở Thiên như dưới đây.

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Nói thật, ta rất khó chấp nhận một tiểu nha đầu 500 tuổi thành tẩu tử của ta. 】

【 cơ trí miên hoa: Chung Sở Vân đã nói với ngươi chưa, một ngàn năm trước ta đã cứu toàn tộc các ngươi, ngươi tôn trọng ta một ít! 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Ta đây cũng rất khó tiếp thu một tiểu nha đầu thích sủi cảo hấp làm tẩu tử của ta. 】

【 cơ trí miên hoa: Ta không thích sủi cảo hấp a, chỉ là rau hẹ trứng gà đủ hơi nước rồi, lại còn nấu nước sẽ rất nhão! 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Phải là sủi cảo luộc! 】

【 cơ trí miên hoa: [ ngươi cố ý gây chuyện có phải không? ]】
【 cơ trí miên hoa: Được rồi, sủi cảo luộc. 】

【 mỗi ngày đều làm gì đâu: Được rồi, tẩu tử. 】

Khi đó, Úc Linh thấy Chung Sở Thiên nhắn lại, nháy mắt xóa đi ba chữ "đệ đệ thúi" mình mới vừa gõ ra.

Thực mau, nàng thấy câu kế tiếp.

Chung Sở Thiên nói, dù sao đi nữa, cảm ơn nàng đã giúp tỷ tỷ hắn rốt cuộc cũng có được dáng vẻ như trong trí nhớ hắn, nhiều năm như vậy, hắn đã cho rằng nhị tỷ của hắn sẽ không thể quay về.

Úc Linh nhìn di động ngây người một hồi lâu, cuối cùng vui vẻ ôm di động xoay vài vòng trong phòng khách.

Thân nhân duy nhất còn trên đời của Chung Sở Vân đã thừa nhận nàng.

Từ đây về sau, nàng chân chính dung nhập nơi này.

Sau đó, Úc Linh trở lại tiệm cơm Tây làm hơn hai năm, rất nhiều đồng sự đến đến đi đi, có tiền bối nói là như thế này, phần lớn người làm tiệm ăn đều không làm lâu, rốt cuộc cơ hội thăng chức không nhiều, dù có trở thành cửa hàng trưởng, lương tháng cũng sẽ không cao được bao nhiêu.
Úc Linh sợ chính mình không tìm thấy công việc tốt hơn cho nên vẫn luôn kiên trì ở lại, trong quá trình còn thay đổi vài "vị trí" trong tiệm.

Có một thời gian là ca tối, có một thời gian vào sau bếp, thậm chí có lúc bị đổi sang hỗ trợ bên làm điểm tâm.

Năm trước, cửa hàng trưởng có một lần nói với mọi người, dù mỗi người quyết định ở chỗ này bao lâu, nàng cũng hy vọng mọi người có thể tận khả năng có được thật nhiều trải nghiệm công việc ở nơi bé nhỏ này. Cứ như vậy bên kia có người xin nghỉ, kéo ai lại đây cũng có thể hỗ trợ, hơn nữa mọi người đều toàn năng một chút, sau đó có rời đi cũng có đường ra tốt hơn.

Úc Linh học nhanh cũng thực sẵn lòng chịu khổ, biết làm càng ngày càng nhiều thứ, tiền lương cũng dần dần tăng lên, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho nàng mua rất nhiều thứ muốn mua.
Căn nhà nho nhỏ kia lại nhét thêm càng ngày càng nhiều đồ vật thuộc về nàng.

Tựa như xây tổ, làm nàng tràn đầy cảm giác an toàn.

Tỷ như trong phòng ngủ, trên bàn sách có thêm máy tính để bàn nàng mua, một chiếc tủ quần áo hoàn toàn mới nhét đầy quần áo của nàng cùng Chung Sở Vân đủ một năm bốn mùa.

Còn có, phòng khách thay sô pha lớn hơn mềm hơn, bàn trà pha lê cũ cũng bị nàng đổi thành một cái bàn sưởi điện.

Chính giữa bàn sưởi điện có lửa, còn có thể nấu lẩu giống như bếp điện tử.

Ngày mùa đông, nàng có thể chuẩn bị thịt cùng đồ ăn, nấu nước lẩu, cùng Chung Sở Vân ngồi trước bàn sưởi điện trong phòng khách, vừa nhìn TV vừa ăn nồi lẩu nhỏ cho hai người các nàng.

Đã quên nói, cái giường hai tầng kia, Úc Linh vốn dĩ nói là không nỡ bỏ đi.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, để cho tiện, mấy tháng sau cũng phải vứt đi.
Vì thế, các nàng có được một cái giường đôi.

Từ bình hoa đến đệm, lại đến giường tầng trên dưới, loanh quanh lòng vòng lâu như vậy, cuối cùng xem như tìm về những ngày từ ngàn năm trước dựa sát vào nhau đi vào giấc ngủ.

Khác biệt duy nhất chính là, trong lòng người nào đó nhiều ít có ghi thù.

Hai người lần đầu tiên nằm trên giường mới đã trải đệm xong, Úc Linh nhịn không được nhỏ giọng thì thầm.

"Lúc trước, cũng không biết là ai thấy ta xin giúp đỡ đã nói 'Không thể ', còn bỏ mặc ta ngoài phòng hứng gió lạnh lâu thật lâu."

"......"

"Lúc trước, cũng không biết là ai khóa linh lực ta, biến ta trở về miên hoa, cắm vào bình hoa, còn bảo ta phải ngoan."

"......"

"Lúc trước, cũng không biết là ai đối xử với ta lạnh như băng, thường xuyên chê cười ta này không hiểu kia cũng không hiểu, còn mưu toan gả ta cho người khác"
"......"

"Đại khái là người câm đi?"

Úc Linh vừa nói, đã bị Chung Sở Vân túm vào trong lòng ngực.

Chung Sở Vân nói: "Cũng không biết là ai, luôn nhìn một người khác thông qua ta."

Úc Linh nhíu nhíu mày, phản bác: "Đó không phải cũng là ngươi sao?"

"Ta không biết a." Chung Sở Vân nói, cười, "Ta chỉ biết, một lần ngươi làm như vậy khiến ta thực để ý."

"Ngươi...... Ngươi chưa nói a......"

"Bây giờ nói."

"Nào có ai như vậy a! Ăn dấm của chính mình hay ho sao?"

"Hay ho a."

Úc Linh không khỏi nghĩ, hồ ly ở trên giường thật sự rất giống một con hồ ly.

"Không thú vị!" Nàng duỗi tay đẩy đẩy Chung Sở Vân đang lại gần, thấy không thể đẩy ra, liền cắn cắn môi, nhỏ giọng nói thầm, "Phim ta đang theo dõi sắp chiếu, lát nữa......"

"Lát nữa lên mạng xem."

"Cũng...... được......" Úc Linh nói, nghĩ nghĩ, lật người lại, nghiêm túc nói, "Lần này đến lượt ta."
"Ngươi?" Chung Sở Vân giương mắt nhìn phía Úc Linh.

"Ta có tiến bộ!" Úc Linh hết sức nghiêm túc gật gật đầu, không tự tin lắm mà bổ sung, "Hẳn là......"

"Được." Chung Sở Vân đáp lời, ôm lấy sau cổ Úc Linh.

......

TV phòng khách còn chưa tắt, chiếu lên bộ phim mới lúc 10 giờ.

Đêm đó, hoặc nói là, mỗi đêm, ngàn gia thiên hộ, đều có những giấc mơ khác nhau.

( chính văn kết thúc )

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc, còn có phiên ngoại.

Phía dưới là một ít lời lảm nhảm lúc kết thúc, có thể không xem.

Thiết lập nhân vật kỳ thật không có gì đáng nói, miên hoa có thuộc tính như mặt trời nhỏ x hồ ly đã từng là mặt trời nhỏ mất trí nhớ biến thành băng sơn, nếu muốn nói một chút, đại khái chính là ta đã từng sửa đổi thiết lập nhân vật.

Bởi vì lúc đầu định là hồ ly mất trí nhớ, tiểu miên hoa nhớ rõ tất cả, nhưng khi thiết kế đại cương phát hiện một vấn đề. Đó chính là ngàn năm trước, tiểu miên hoa hẳn là yêu hồ ly, nếu không sao có thể vì nàng hy sinh chính mình tru sát Thiên Ma, còn cắt đứt hồn khế chỉ vì hồ ly có thể sống sót? Nếu từng yêu, tiểu miên hoa nhớ rõ tất cả, đi đến một thế giới khác, gặp gỡ Chung Sở Vân, một hồ ly giống hệt nhưng không quen biết chính mình, lại phải làm như thế nào? Nàng sẽ thống khổ sẽ giãy giụa, nhưng không nên động tâm, bởi vì nếu nàng yêu Lâm Song, sẽ căn bản vô pháp dùng cảm xúc bình thường để đối mặt với Chung Sở Vân, như vậy áng văn này sẽ biến thành thế thân cẩu huyết. Nhưng ta muốn viết, kỳ thật chính là đơn giản song hướng cứu rỗi, song hướng bôn phó, từng yêu đã quên, lại quay lại một lần cũng sẽ dũng cảm quên mình.
Cho nên nghĩ tới nghĩ đi, ta cảm thấy chỉ có miên hoa cũng quên một bộ phận là hợp lý nhất, chỉ có nàng nhớ rõ Lâm Song rất tốt, lại đã quên những chuyện xấu đã từng cùng nhau trải qua cùng với chứng cứ đã từng yêu, nàng mới có thể lưu lại bên người Chung Sở Vân. Nguyên nhân chính là như thế, phía trước thoạt nhìn sẽ cảm thấy tiểu miên hoa tâm đại, rời đi Lâm Song lại có thể bởi vì Chung Sở Vân đối tốt với nàng mà đi theo Chung Sở Vân, tựa như tiểu tra nữ, ăn trong chén, nhìn trong nồi ( không...... ).

Nếu các tiểu thiên sứ có cảm giác như vậy, kỳ thật không phải ảo giác, cảm giác "tra" không tự giác này là bởi vì ký ức của nàng cũng không đầy đủ. Hồn phách chia lìa, nàng biết chính mình sẽ quên, chấp niệm cường đại lại làm nàng ghi nhớ những điều tốt đẹp của Lâm Song, nhưng cũng chỉ là tốt, nàng đã quên chính mình đã từng yêu. Dưới tình huống như vậy, miên hoa là ích kỷ, nàng sẽ theo bản năng cảm thấy ai đối tốt với nàng, nàng sẽ đi theo người đó, người đối tốt với nàng nhất định có thể cho nàng chút an ổn chính mình chưa từng được hưởng thụ.
Bởi vì chuyện này, trước khi mở hố còn hỏi bạn bè, nhân vật như vậy có khiến độc giả yêu thích không, nhưng thật sự đến lúc mở hố, tâm thái liền biến thành: "Thích hay không, dù sao trên đời không có thập toàn thập mỹ, xông lên!"

Kỳ thật cảm tình của miên hoa và hồ ly sinh ra từ ngàn năm trước, ngàn năm sau chỉ xem như cùng quên đi sau đó tái tục tiền duyên, trong thành phố hiện đại không có nguy hiểm cũng không cần trốn chạy, không cần lo lắng vấn đề ấm no, như nhân loại bình thường, chân thành  kiên định, từng giọt từng giọt tìm về ấm áp đã từng có, thuộc về là linh hồn đã quen thuộc lẫn nhau, đầu óc cũng không nhớ rõ, mãi đến khi ký ức khôi phục mới phát hiện đã từng yêu, hiện giờ cũng như lúc trước không buông bỏ được. Áng văn này cơ bản có trọng tâm ở giai đoạn hồi ức, viết không tốt chẳng khác nào là phế đi, người đọc không cảm thụ được các nàng đã từng yêu.
Kỳ thật ta cũng không biết ta viết tốt hay không, chỉ có thể nói mấy chương cuối cùng ta xác thật là mỗi chương đều khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, mẹ ta vào phòng ta tìm ta nói nhân sinh đều bị ta dọa nhảy dựng. Nhưng cảm động chính mình xác thật cũng không đủ, nếu không thể cảm động người đọc, đó chính là thực lực của ta không đủ, không thể khống chế được phương pháp sáng tác này, ta lần sau sẽ tiếp tục nỗ lực.

Sau đó chính là, nhìn thấy có tiểu thiên sứ nói phong cách trước sau có điểm không nhất trí. Cái này nói như thế nào đâu, ta cảm thấy ta thực nỗ lực làm phong cách trước sau nhất trí, nhưng hẳn là vấn đề về năng lực dẫn tới cảm giác đứt gãy nhất định. Kỳ thật từ chương 1, văn đã không ngừng dùng cảnh trong mơ cùng tiểu miên hoa thường thường xuất hiện cảm giác buồn bã mất mát để kéo lại phong cách chỉnh thể, nói cho mọi người phía sau có câu chuyện thực thảm thực thương thực đau lòng a, ta tin hẳn sẽ không có tiểu thiên sứ nhìn thấy những nội dung đó lại cảm thấy áng văn này là thuần đường đi. Nhưng nếu vẫn có cảm giác đứt gãy, khẳng định là ta không xử lý tốt, vẫn là câu kia, lần này tận lực, lần sau nỗ lực.
Kỳ thật 《 tiểu dương đà 》 kết thúc rồi, bởi vì vấn đề tâm thái, cơ bản không thể viết văn được tốt, xúc cảm có chút miễn cưỡng, quyển này là để hồi phục, nghĩ tới cách cục viết ra hình tượng, nhưng sợ tâm thái chính mình còn bất ổn lại lần nữa suy sụp, cho nên thu nhỏ chỉnh thể thiết kế rất nhiều, biến thành chuyện xưa ngắn nhỏ về hai người vì thời không cùng vận mệnh giao điệp mà cứu rỗi lẫn nhau.

Do là luyện tập hồi phục, không quá để ý số liệu, cho nên phương pháp sáng tác có thử nghiệm khá lớn gan, cũng bỏ thêm một ít cốt truyện hàng tuần ban đầu khi còn là dự thu chưa nghĩ tới. Tuy rằng khả năng thoạt nhìn không quá lưu loát, ta chính mình xác thật cũng không làm thật tốt, nhưng trong quá trình thử nghiệm ta rất vui vẻ, một đám phục bút ở trong trí nhớ tiết lộ ra tuy rằng khá vướng tay, nhưng cũng là viết đến một phen nước mũi một phen nước mắt.
Bạn bè nói: "A ngắn như vậy? Ngươi không kiếm lại tiền thuê vẽ bìa mặt sao?" Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện xưa vẫn là nên kết thúc ở nơi nên kết thúc, những thứ nghĩ trong đầu cũng chỉ nhiều như vậy, ngay từ đầu còn quyết định dùng phương pháp sáng tác thoát thủy, mặt sau chậm lại kéo số lượng từ, dù kiếm được tiền cũng không phải câu chuyện ta thực sự muốn. Hơn nữa, ta lại không chỉ đặt hình bìa mặt này, phiên ngoại viết xong ta sẽ đặt trên Weibo, mọi người thích có thể xem.

Mặc kệ như thế nào, cảm ơn tiểu thiên sứ đã một đường làm bạn, ta không muốn viết một thứ gì đó bất biến, không muốn vì kiếm tiền mà đổi lớp da của quyển văn có thành tích tốt mà chế lại rất nhiều lần. Cho nên mặt sau còn sẽ tiếp tục thử nghiệm, thử nghiệm liền có khả năng lật xe, ta chính mình là tác giả có trình độ tùy theo cảm xúc dao động, xác thật không dám bảo đảm mỗi một quyển đều có thể vào mắt. Chỉ có thể nói, cảm tạ mọi người nhớ đến ta, cũng hy vọng mọi người nhớ rõ ta, về sau ta mở hố mới, nhìn đến bút danh, nhiều ít cho ta  cơ hội, nhảy qua văn danh văn án sứt sẹo của ta, nhìn xem mấy chương đầu hợp hay không hợp, không hợp cũng đừng đưa ta vào blacklist, vạn nhất có một ngày một quyển nào đó lại hợp khẩu vị có duyên gặp lại đâu?
Được rồi, dong dài lằng nhằng liền đến nơi này, quyển tiếp theo là chính thức trở về, trước khi mở hố ta sẽ nỗ lực tồn cảo, tuyệt đối không hề đoạn càng sờ cá.

Các tiểu thiên sứ có duyên gặp lại ( a không đúng, còn có phiên ngoại tái kiến ).