Nam Bảo Y dọc theo hành lang tới Tùng Hạc viện.
Bên ngoài hành lang mưa thu tí tách, tiếng chuối tây xào xạc.
Hạ Diệp nhíu mày:" Tiểu thư, Nam Yên vừa mới nói, dù nàng không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể khiến Hạ Tình Tình nhà tan cửa nát....!Dù sao Hạ gia cũng là đại hộ gia có mặt mũi tại Thục quận này, Nam Yên chỉ là tiểu cô nương, sợ là khoác lác?"
Nam Bảo Y dáng vẻ tươi cười ngọt ngào:" Nàng rất thông minh, nếu như nói ra những lời đó trước mặt ta, như vậy nhất định nàng có thể làm được.

Chỉ là làm như thế nào chung quy cũng là mâu thuẫn lẫn nhau, người cuối cùng được lợi vẫn là ta."
Hà Diệp trịnh trọng gật đầu," Cũng phải, Nam Yên cùng Hạ Tình Tình đấu đến lưỡng bại câu thương mới tốt!"
Nam Bảo Y trở lại tẩm phòng, lại để mắt tới tới chậu long mặc kia.
" Đều nói bồn cây cảnh đều phải tỉa cành cắt lá mới được, chậu cúc tím này quyền thần đại nhân cũng không chăm chút, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Thôi nể tình hắn hào phóng cho ta mượn, ta liền giúp hắn tỉa lại một chút, cũng coi là báo đáp ân đức của hắn."
Nàng cầm kéo lên, dựa theo tâm ý của mình, bên trái cắt một chút, bên phải cắt một chút.
Lại phát hiện hai bên không chỉnh tề.
Nàng nghĩ nghĩ, lại cắt bên trái một chút bên phải cắt một chút.

Lại càng phát hiện không chỉnh tề.
" Cắt tỉa bông hoa thật sự là một việc cần kỹ thuật nha!"
Nàng đem cây thước ra tỉ mỉ đo đạc, trong lòng đã có tự tin, một lần nữa cầm đao.
Cắt tới cắt lui, nàng đem gốc cúc tím kia từ chi chít nụ nhỏ cắt thành một cây trụi lủi còn một nhánh hoa.
" A...."
Nàng nhìn chằm chằm vào nụ hoa còn xót lại, rơi vào trầm tư.
Hiện tại đem vu oan hãm hại lên đầu Khương Tuế Hàn, liệu còn kịp?
Hà Diệp dẫn Hồng nhi tới.
Hồng nhi cúi chào hành lễ, cung kính nói:" Sau khi ngũ tiểu thư rời đi, nô tỳ luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của Nam Yên.

Nàng viết một phong thư, lệnh cho nô tỳ sai người đem tới Hạ phủ.

Nô tỳ lặng lẽ nhìn được, thư kia là viết cho Hạ tiểu thư, ngữ điệu rất đắc ý, nói trong phủ có thần y có thể chữa khỏi ho lao cho nàng.

Còn nói nếu như Hạ tiểu thư cần, cũng có thể tỉnh thần y tới trị hoa liễu cho nàng, chỉ là tiền xem bệnh của thần y khá cao, phải tốn hơn trăm vạn lượng bạc."
Hà Diệp không hiểu:" Tiểu thư, nhìn có vẻ như Nam Yên rất có ý tốt, một chút ý tứ muốn đối phó Hạ Tình Tình cũng không có."
Nam Bảo Y ngưng chỉnh sửa chậu mặc cúc.(ahr)
Đúng vậy, đến tột cùng Nam Yên đang có ý đồ gì?
Hồng nhi cùng Hà Diệp lui ra ngoài.
Lúc nàng đang nhìn long mặc ngẩn người, gió thu thổi qua cửa sổ, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi lặng lẽ xuất hiện trong phòng.
Tiêu Dịch chắp tay nhìn chằm chằm vào bóng lưng tiểu cô nương, lại theo ánh mắt của nàng nhìn về phía chậu cúc tím kia.
Khắp thiên hạ chỉ có một cây long mặc này, lại bị tỉa trụi lủi.
Ở Triều Văn viện hắn đã có dự cảm không ổn, cố ý tới nhìn một cái, không nghĩ tới hoa của hắn quả nhiên sảy ra vấn đề.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống:" Nam Bảo Y!"
Nam Bảo Y kinh ngạc, vội vàng xoay người," Nhị ca ca!"
Tiêu Dịch tiến lên, đem chậu cúc kia nâng ở trong lòng bàn tay.
Hắn bỏ ta nhiều tiền mới có thể lấy được chậu cúc này, thật vất vả chăm sóc mới có thể kết một tầng nụ hoa, hai ba ngày nữa liền có thể nở rộ, kết quả lại bị Nam Bảo Y cắt trụi lủi nhánh hoa.
Nam Bảo Y thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, biết mình chỉ sợ sắp không xong.
Nàng vội vàng đem kéo giấu sau lưng, nhỏ giọng nói:" Sao đột nhiên nhị ca ca lại tới thăm? Cũng không phái thị nữ báo lại, khiến Kiều Kiều rất sợ hãi...."
Tiêu Dịch sắc mặt âm trầm.

Sợ hãi?
Dạng tiểu cô nương như Nam Kiều Kiều này, lớn mật tới mức sai người giả khâm sai đi lừa tiểu cô nương nhà khác, sẽ biết sợ hãi?
Hắn nhắm mắt lại, ép bản thân không nhìn tới gốc long mặc đáng thương kia.
Thời cổ Chu U Vương phóng hỏa chư hầu, chỉ vì lấy một tiếng cười của Bao Tự.
Hắn không nói noi theo, tốt thiểu cũng lên rộng lượng chút.
Tự khuyên chính mình như thế, hắn lãnh đạm vẩy bào ngồi xuống.
Gõ gõ bàn mấy cái, hắn lại nhìn chằm chằm vào chậu long mặc đáng thương kia, cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn giận kia:" Dự định bồi thường như thế nào?"
Nếu như người làm hư chậu mặc cúc này là Khương Tuế Hàn, sớm đã bị đưa tới địa lao nhận hình phạt.
Hiện tại hắn chỉ để Nam Kiều Kiều bồi thường, hắn cảm thấy mình thực sự tương đối rộng lượng.
Nam Bảo y cung kính tiến lên, tự mình pha trà cho hắn:" Người một nhà không nói hai lời, cái gì mà bồi thường với không bồi thường, thật làm tổn thương tình cảm! Đây là đại hồng bào nhị ca thích uống, ngài nếm thử tay nghề pha trà của ta xem."
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc, xem ở phân nhượng tiểu cô nương nhớ rõ yêu thích của hắn, còn là tiếp chén trà nhỏ kia.
Nam Bảo Y thấy hắn khẽ vuốt nắp trà.(ahr)
Đầu ngón tay hắn thon dài trắng nõn, buông xuống mặt mày phá lệ tương đối tuấn mỹ tự phụ.
Nàng thưởng thức sắc đẹp một lát, nghiêm mặt nói:" Nhị ca ca, ta có chỗ không rõ, hi vọng ngươi có thể chỉ điểm cho ta."
Nàng đem lá thư Nam Yên viết nói lại một lần," Phong thư này rõ ràng rất thân mật, vì sao lại có thể hại Hạ Tình Tình tan cửa nát nhà? Thỉnh nhị ca ca giúp ta giải đáp nghi vấn."
Tiêu Dịch thản nhiên nói:" Lần thứ nhất Nam Yên nghĩ kế cho Hạ Tình Tình, kết quả lại hại Hạ phủ tổn thất hơn trăm vạn lượng bạc."
" Đúng, bởi vì chuyện ruộng dâu."
Tiêu Dịch lại nói:" Lần thứ hai lại hại Hạ Tình Tình mất đi trong sạch mà thân nhiễm phải bệnh hoa liễu, lại còn liên lụy Hạ gia mang tiếng xấu."
Không chỉ như vậy, thậm chí Hạ Phú Quý còn phải dứt bỏ một nửa gia sản bảo hộ cả nhà Hạ gia.
Nam Bảo Y ngượng ngùng," Hai tỷ muội này, thật đúng là một người dám nghĩ, một người dám làm..."
Tiêu Dịch lại chậm rãi nói:" Hạ Phú Quý dưới gối chỉ có một đích nữ là Hạ Tình Tình, nhưng thứ nữ lại không phải số ít.

Hạ Tình Tình làm ra nhiều chuyện khiến Hạ gia mất mặt, bây giờ cũng đã là phế vật.

Thử nghĩ, một cái phế vật hi vọng trong nhà lấy ra hơn trăm vạn lượng bạc chữa bệnh cho mình, Hạ Phú Quý sẽ đáp ứng sao?"
Nam Bảo Y thông suốt.
Nàng lại phân tích tiếp:" Hạ lão gia là người keo kiệt cay nghiệt, tất nhiên không nỡ đem bạc ra chữa bệnh cho nàng.

Lấy cái tính khí kia của Hạ Tình Tình, khẳng định sẽ làm ầm trong nhà lên.


Hạ phu nhân lại rất yêu chiều nàng, làm như thế nào cũng đều giúp nàng gom góp khoản tiền lớn này.

Một khi Hạ phu nhân cùng Hạ lão gia bất đồng ý kiến, không thể tránh khỏi cãi lộn nhau.

Hai vị gia chủ huyên náo như vậy, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của Hạ gia.

Nhà bọn hắn sụp đổ, ở trong tầm tay."
Nàng phân tích xong, khá là hổ thẹn.
Nàng cho là mình châm ngòi cho Nam Yên cùng Hạ Tình Tình đấu đá lẫn nhau, cũng đã là kế sách thông minh nhất.
Thế nhưng bây giờ xem ta, Nam Yên mới mười ba tuổi mà đã biết am hiểu lòng người như vậy, thật là khiến người nhìn mà than thở!
Kiếp trước nàng bại trên tay Nam Yên, không phải không có đạo lý.
" Nhị ca ca, trải qua chuyện này, ta càng cảm thấy bản thân kiến thức nông cạn, mưu trí ngây thơ.

Từ nay về sau ta muốn chăm chỉ đọc sách, vô luận là binh pháp hay mưu lược, ta đều muốn đọc qua một hai."
Tiêu Dịch nhấc lên mí mắt nhìn nàng.
Tiểu cô nương giơ nắm đấm non nớt, một bộ dáng tức giận muốn phấn đấu.
Thế nhưng hắn biết, thực chất tiểu cô nương bên trong kế thừa mao bệnh không thích viết văn đọc sách của người Nam gia, chỉ sợ căn bản không gặm nổi đám binh pháp mưu lược kia.
Thôi, xem ở phân nhượng huynh muội, sau này hắn chỉ điểm một chút vậy.(ahr)
Chỉ là cái này cũng chỉ có thể dời đi lực chú ý của hắn trong chốc lát, hắn lại nhìn về gốc long mặc trụi lủi kia.
Trong nội tâm rất phiền muộn!
Hoa của hắn!
Hắn vuốt ve chén trà một chút, đột nhiên giống như cười mà không cười:" Giải quyết xong nghi vấn của ngươi, không bằng Kiều Kiều cũng giúp bản hầu giả thích một cái nghi ngờ?"
Nam Bảo Y vô tội nghiêng đầu:" Nhị ca ca có cái nghi vấn gì sao?".