Chương 126

Hắn ôm đầu, cứ thế lảo đảo, chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Không biết từ bao giờ hắn ngã vật ra đất, chìm vào cơn mê.

Trong căn phòng yên tĩnh, không biết mất bao lâu hắn mời hồi phục lại nguyên trạng.

Một đêm yên ắng, chớp mắt đã tới sáng.

Từng tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào khuôn mặt Diệp Thành khiến ngắn chợt giật mình tỉnh giậc.

Sau một hồi thẫn thờ, hắn hoang mang kiểm tra cơ thể mình và nhận ra y phục của mình đã rách nát.

“Tu vi của ta”, cảm nhận được sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, hắn không khỏi ngỡ ngàng, cảnh giới đã lên được ba tầng, hắn đã là tu sĩ ở cảnh giới tầng thứ tám.

“Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy?”, Diệp Thành thất thần, hắn nhớ lại chuyện tối qua.

Hắn vung tay lấy bình hồ lô Tử Kim ra rồi đôi mắt trở nên bất định. Tối qua hắn uống linh dịch trong này và sau đó một loạt những sự việc kỳ lạ xảy ra: Cơ thể giống như ngọn lửa, đầu hắn muốn nổ tung.

“Linh dịch trong này có vấn đề sao?”, Diệp Thành mở nắp bình ra rồi nghiên cứu, nhưng cửa phòng đột nhiên bị Hùng Nhị đạp ra.

“Đi thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi”.

Ừm!

Diệp Thành hắng giọng sau đó nắp bình hồ lô lại rồi đi ra ngoài cùng Hùng Nhị.

Đợi tới khi hai người xuống lầu mới nhận ra trên đường toàn người là người, tất cả đều tới trung tâm của chợ đen.

“Nơi này rộng lớn thật đấy”, Diệp Thành nói rồi lấy chiếc mặt nạ đeo vào.

“Đây chính là Dị Dung Hoàn và Biến Thanh Hoàn, ăn lấy một viên”, Hùng Nhị lấy ra hai viên đưa cho Diệp Thành: “Có thể thay đổi khuôn mặt và giọng nói cơ à”.

Diệp Thành vốn định lấy nhưng nghĩ tới vừa rồi Hùng Nhị lấy hai thứ này từ trong túi ra nên lại ho hắng: “Ngươi cứ giữ lấy mà dùng, ta đeo mặt nạ là được rồi”.

Nói rồi, hắn lấy mặt nạ ra và đeo lên.

“Không cần hả?”, Hùng Nhị vô tư không hề để ý tới ánh mắt chê bôi của Diệp Thành, cứ thế nuốt lấy nuốt để biến thanh hoàn và dị dung hoàn.

“Túi đựng đồ của ngươi sao lại bỏ trong túi quần vậy?”

“An toàn”.

Trung tâm của chợ đen có một toà lầu các cao sừng sững, đại khí bao quanh. Lầu các này có tên Tàng Long Các, chính là nơi diễn ra bán đấu giá.

Lúc này, người từ trên trời hạ xuống, tứ phương tụ hội, người nào người nấy đều không hề đơn giản, hành sự thận trọng. Không lâu sau, trước cửa Tàng Long Các đã là cả biển người.

“Sao còn chưa mở cửa?”, có một vài người đợi đến mức sốt ruột.

“Chưa tới giờ, vội cái gì?”

“Không biết lần này Thiên Huyền Môn có gì hay ho đấu giá?”

“Chủ trì của Thiên Huyền Môn quả nhiên bất phàm”, trong đám người, Diệp Thành thầm nhủ. Không lâu sau đó, cánh cửa của Tàng Long Các từ từ mở ra.

Cánh cửa vừa mở ra đã có lão già mặc đồ đen cầm cây Thanh Long Trượng sải bước ra.

“Người này là ai?”

“Người này mà ngươi cũng không biết sao? Đó chính là Hắc Sơn lão nhân, bá đạo một phương”.