Bên ngoài, Huyết Tâm đang đi trên phố, rồi trong đầu cứ suy nghĩ:"Họ là thám tử, lỡ như điều ra hung thủ là mình thì...ầy, không dám nghĩ, chết tiệt.".

Suy nghĩ một vẩn vơ mà cô không biết rằng đã có một người theo sau, không phải là Tuyết Hoa, cùng không phải là Phương Tuấn, cũng không phải là những người còn lại, mà là kẻ thù không đội trời chung với cô trong gia tộc của cô, người đó cầm con dao chạy nhanh đến gần sau lưng cô, cô cảm nhận được người sau lưng, với phản ứng của một sát thủ cô liền quay lui thì lập tức bị đâm một nhát vào bụng, người đó định đâm một nhát nữa nữa bị cô lấy chân đap một phát ngã xuống, còn cô nhân cơ hội đó mà chạy trốn đi.
- Chết tiệt, lại không giết được nhỏ đó.
Cô trốn một góc, một tay ôm bụng, một tay cầm điện thoại gọi cho Tuyết Hoa.
- Mau giúp...tôi không ổn rồi.
Tuyết Hoa lo lắng hỏi:
- Cô đang ở đâu thế?
Cô gửi định vị cho Tuyết Hoa, theo định vị đó mà Tuyết Hoa tìm được cô rồi đưa cô rời khỏi đó.

Đến nhà Tuyết Hoa, cô ta băng bó vết thương lại cô mà thắc mắc hỏi:
- Là ai đâm cô thế?
Huyết Tâm nhịn đau mà trả lời:
- Người quen trong gia tộc.
Tuyết Hoa mới suy đoán rồi hỏi:
- Không phải ả ta đó chứ?
Huyết Tâm gật đầu mà đáp:
- Đúng rồi đó.


Với vết thương này mà về tiệm bánh, bọn họ sẽ lo lắng hỏi mất.
Tuyết Hoa chẹp miệng mà bảo:
- Nghe cô nói tôi thấy bọn họ cũng là người tốt.
Huyết Tâm mới cười một cách vô tri mà nói:
- Nhưng họ là thám tử.
Tuyết Hoa ngạc nhiên hỏi lại:
- Gì? Thám tử á?
Huyết Tâm gãi đầu mà nói:
- Ai mà biết được một sát thủ giết người liên hoàn như tôi lại ở với nhóm thám tử cơ chứ.

Không biết họ sẽ điều tra vụ án tối qua hay không nhỉ?
Tuyết Hoa nghe xong mới sực nhớ ra một điều, rồi lên tiếng bảo:
- Không phải là nhóm trinh thám đó chứ? Ầy, chạy đâu cho thoát trời ơi...!
Huyết Tâm khó hiểu, rồi tay dí vào đầu cô ta mà nói:
- Quen hả?
Tuyết Hoa gật đầu mà trả lời:
- Ừ, từng bị họ truy đuổi mà rốt cuộc lại được họ cứu mang, thả ra ấy.
Huyết Tâm cười bất lực mà nói:
- Cô có giết hại ai đâu về họ không thả...Không biết cái đồ sợ chuột kia khi biết tôi là hung thủ mấy vụ án gần đây thì cảm giác ra sao nhỉ?
Tuyết Hoa chớp chớp mắt nói:
- Người đẹp trai mà nói gì tổn thương dữ vậy? Nghe nói là rất thông minh và nhây.
Huyết Tâm nghe xong liền đi tung tăng trên phòng, ôm lấy gấu bông mà nằm xuống giường ngủ, làm ai kia phải than thở nói:
- Ơ, sao lên phòng tôi vậy? Về đi má.
Huyết Tâm cười nói:
- Đồng nghiệp chí cốt cho ở lại buổi trưa đi, hehe.

Tuyết Hoa đặt tay lên trán bật lực rồi xuống bếp nấu cơm cho cục nợ này ăn.
Bên tiệm bánh, Nguyệt Diệp ủ rủ quẹt quẹt bút, chống cằm lên mà hỏi:
- Không có Huyết Tâm nói chuyện, chán thấy mồ.

Sao cô ấy không về nhỉ?
Phương Tuấn mới cầm máy đi xuống nói:
- Hôm nay Huyết Tâm ở lại nhà bạn nên buổi trưa không cần nấu phần cô ấy đâu.
Nguyệt Diệp tiếp tục sầu đời khi nghe xong câu nói đó, Hạ Phong thấy vậy nên liền rủ chiều đi chơi, phải thuyết phục lắm mới được nhận lời đồng ý.

Còn Quân Tử và Thiên Thiên, tại trường, cả lớp đang bị phạt đứng tại chỗ vì tội đánh nhau với bên lớp hàng xóm, cậu liền nhìn Quân Tử hỏi:
- Sao em không ngăn mà lại vào đánh nhau luôn vậy?
Quân Tử mới trả lời ngay:
- Tại lớp bên cạnh gây chuyện trước chứ bộ.
Thiên Thiên với một ánh mắt bất lực, nói nhỏ nhẹ:
- Em có thể báo cho giáo viên biết.
Quân Tử phản bác lại:
- Do thấy tụi nó nói xấu thầy nên tụi em mới đánh nhau.
Thiên Thiên nghe xong liền có chút ngạc nhiên, có chút ấm lòng nhưng vẫn khuyên giải:
- Nhưng lớp mình không nên như thế, nói xấu kệ họ, ghen ăn tức ở thôi.

Lớp mình văn minh, ngoan ngoãn không nên chấp.
Cả lớp trừ Quân Tử nghe vậy liền vui vẻ nói:
- Dạ.

Chúng em biết rồi.
Thiên Thiên gật đầu mà nói:
- Đến giờ bãi triều rồi, về thôi.
Cả lớp đồng thanh đáp:
- Dạ.
Sau khi cả lớp đi hết, trong lớp chỉ còn Thiên Thiên và Quân Tử, cậu thấy Quân Tử đang mặt có vẻ uất ức liền đi tới gần, xoa đầu mà nói:
- Sao thế nhóc? Đừng uất ức thế chứ...
Quân Tử nhìn lên cậu với ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi làm cậu một phen hoảng, cậu lật đật mà nói tiếp:
- Do tôi đẹp trai hơn thầy chủ nhiệm của lớp bên cạnh nên mới nói xấu tôi thôi.


Quân Tử hay trả treo tôi đâu rồi? Hửm?
Quân Tử ỉu xìu nói:
- Thầy tự luyến vừa thôi.

Đánh nhau có tí mà đã bị phạt.
Thiên Thiên tiếp tục xoa đầu cậu, dịu dàng nói:
- Đừng ỉu xìu vậy chứ.

Sai là sai, nên phải phạt.

Thôi nào, về nhà thôi đại ca.
- Vâng.
Sau cuộc đối thoại đó thì hai người về nhà ăn cơm trưa.

Chiều nay họ đóng cửa tiệm vì nổi hứng, thật ra là họ lười, muốn nghỉ ngơi.

Nguyệt Diệp đang dọn dẹp bên ngoài hành lang thì thấy một chiếc áo rất lạ, cô cầm lên xem mà lẩm bẩm nói:
- Áo ai vậy ta?.