______________________
2 - 40
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Ban ngày trong phòng Diệp Tịch Vụ
Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào
Lê Tô Tô chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn.
Lê Tô Tô: [ Hắn ta nói chuyện phiếm với chim? ]
Xuân Đào: [ Đúng vậy, còn có ruồi muỗi, ngày đó cô gia đi ngang qua bên hồ, có một con rùa bò trên bờ, hai người bọn họ còn hàn huyên một hồi.]
Lê Tô Tô hoài nghi nhìn Xuân Đào, sờ sờ ót Xuân Đào, lại sờ sờ của mình.
Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, nếu không em nghỉ ngơi vài ngày đi, có phải quá mệt mỏi không? ]
Xuân Đào: [ Tiểu thư, em thật sự thấy cô gia đang nói chuyện với chúng nó! ]
Lê Tô Tô nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Lê Tô Tô: [ Có lẽ là bởi vì trong phủ không ai nguyện ý nói chuyện với hắn.

Người nếu quanh năm suốt tháng không nói lời nào, sẽ bí bách lắm.

]

Xuân Đào: (gật đầu) [ Nghĩ cũng đúng, cô gia thật đáng thương.

]
Lê Tô Tô không nói nữa.
Lê Tô Tô (O.

S):”Chẳng lẽ bởi vì nhịn nhục lâu ngày, tâm tính vặn vẹo, mới biến thành Ma Thần? Không được, ta phải đi thăm dò hắn thế nào.


2 - 41
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Bên Hồ
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô
Đạm Đài Tẫn đi ngang qua mà không liếc mắt, Lê Tô Tô lén lút đi theo phía sau.
Đàm Đài Tẫn nhìn nàng qua khóe mắt.

Đạm Đài Tẫn(O.S) "Từ ngày đi thắp hương trở về, nữ nhân này càng ngày càng kỳ quái."
Đạm Đài Tẫn dừng bước, hai người nhìn nhau xa xa qua bờ hồ kết sương cùng cây cối bị tuyết đọng lại.
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư, mấy ngày nay cô luôn đi theo ta, có lời gì muốn nói sao? ]
Lê Tô Tô bẽn lẽn từ gốc cây đi ra.
Lê Tô Tô: [ Huynh đoán đúng rồi, mấy ngày nay ta chán muốn chết, chỉ muốn...!chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi.

]
Đạm Đài Tẫn nhíu mày, không chút tin lời ma quỷ của nàng.
Đạm Đài Tẫn: [ Cô nói đi.]
Lê Tô Tô sờ sờ mũi, nhìn xung quanh một vòng, ra vẻ nhàn nhã đỡ lấy một gốc mai bên hồ.
Lê Tô Tô: [ Chà, chà, hôm nay…..thời tiết thật là đẹp ].
Cây mai bị nàng dựa vào, đè cong cành cây, tuyết đọng trên cành rơi xuống, rớt vào cổ Lê Tô Tô, lạnh đến mức nàng kêu la loạn xạ.
Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người rời đi.
Lê Tô Tô lon ton chạy theo sau.

Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, huynh thường ngày đi khắp nơi bị người ta khi dễ, trong lòng có suy nghĩ như thế nào? ]
Đạm Đài Tẫn: [ Không nghĩ gì hết ]
Lê Tô Tô: [ Không thể nào.

Người bị sỉ nhục, trong lòng tất nhiên sẽ tức giận, sinh hận.

Huynh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì sao? Ví dụ như...!giết ta? ]
Đạm Đài Tẫn từ trên xuống dưới quan sát nàng.
Đàm Đài Tẫn: [ Ngươi muốn ta giết ngươi sao? ]
Lê Tô Tô nghe được cả người run rẩy.
Lê Tô Tô: [ Ta không có ý đó.

Ta chỉ muốn biết trong lòng huynh nghĩ gì.

]
Đàm Đài Tẫn: [ Ta nghĩ như thế nào thì quan trọng sao? Các người khi sỉ nhục ta, không phải bởi vì ta làm sai cái gì, chỉ là bởi vì các người muốn mà thôi, ta không thay đổi được các người.

Còn ta, dù giận hay hận, đều không có ý nghĩa gì, ta sống đã đủ mệt mỏi rồi, không còn sức lực để nghĩ đến những thứ khác.

]

Lê Tô Tô nghe xong giật mình, Đạm Đài Tẫn đã đi xa.
Lê Tô Tô (O.S): " Nơi này là Cảnh quốc năm trăm năm trước, Tiểu Ma Thần chính xác không làm chuyện gì xấu, hoặc là nói, hắn còn chưa kịp làm những chuyện xấu kia...!Ngược lại người khác luôn làm chuyện xấu với hắn.

"
Lê Tô Tô suy nghĩ một chút, đuổi theo.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn, tuy rằng hơi mệt, nhưng huynh phải kiên trì sống.
Huynh muốn nói chuyện phiếm cũng có thể tìm ta, nhịn lâu, nói không chừng sẽ thành bi3n thái.]
Đạm Đài Tẫn: [ Giống như ngươi sao.

]
Lê Tô Tô nghẹn họng.
Lê Tô Tô: [ Huynh vừa rồi cười lên trông rất đẹp, trong phủ trên dưới nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người thích huynh, nguyện ý đáp lời huynh, huynh phải sống thật tốt đó ]
( Đoạn khen cười đẹp trong kịch bản ko có, là em gái tự thêm vô nha tui thấy hay nên tui thêm theo phim.)
Đạm Đài Tẫn dừng bước, nghiêm túc nhìn nàng.
Đạm Đài Tẫn: [ Không ai thích ta, ta cũng không cần được người khác thích ]..