Phương Vi không nghĩ tới Tống Thanh Ca sẽ đem chuyện này nói ra, nhất thời trong lòng không chuẩn bị, có chút luống cuống: "Cô.. cô nói bậy bạ gì đó!..."  

Tống Thanh Ca đang nổi nóng, không để ý tới phản bác của cô, nhìn về phía Tống Thanh Mạn: "Còn có cô, Tống Thanh Mạn. Cô có cần phải đắc ý như vậy, cao cao tại thượng không?  

"Hai ngày trước, công ty của cha cô không phải vừa bị đuổi ra khỏi trung tâm quốc tế Thịnh Hải sao?  

Xoẹt!  

Bị nhắc tới chuyện này trước mặt mọi người, Tống Thanh Mạn giống như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt xanh mét.  

Tống Thanh Ca hít sâu một hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại.  

“Mọi người cùng học với nhau không ngờ gặp mặt lại như vậy.”  

“Tôi còn có việc, đi trước đây.”  

Nói xong, cô xoay người đi về phía cửa.  

Nhưng mà, đúng lúc này!  

Tống Thanh Mạn và Phương Vi đã đi trước một bước, ngăn cản đường đi của cô.  

“Các người muốn làm gì?" Tống Thanh Ca nói.  

Tống Thanh Mạn lạnh lùng nhìn cô.  

Đột nhiên.  

Cô ta giơ tay phải lên, quạt về phía Tống Thanh Ca!  

Bốp!  

Một bạt tai, tát vào mặt Tống Thanh Ca.  

“Không phải cô rất có năng lực, vạch trần tôi sao? Xem tôi hôm nay xử lí cô như thế nào!”  

Bốp!  

Phương Vi cũng tát Tống Thanh Ca một bạt tai!  

“Tôi đã sớm nhìn cô không vừa mắt, nếu hôm nay cô ở đây, tôi cũng không khách khí nữa!”  

“Các người làm gì vậy!”  

“Dựa vào cái gì động thủ đánh người!”  

Bạn học nam tên Trương Thành kia, vội vàng chắn trước mặt Tống Thanh Ca.  

“Cút ngay, nếu không tôi sẽ đánh cả cậu!" Phương Vi và Tống Thanh Mạn uy hiếp.  

Trương Thành tức giận run rẩy, nhìn về phía nửa kia của hai người: "Phụ nữ bực bội gây chuyện, hai người không quả à.”  

Vưu Hạo Trạch nhún vai nói: "Tôi không quản được, tôi đều nghe Thanh Mạn.”  

Trương Thả cũng làm ra vẻ bất đắc dĩ: "Không có biện pháp, cô ta chọc tới Vi Vi làm chi.”  

Nghe được hai người đáp lại, Tống Thanh Mạn và Phương Vi càng hăng hái hơn.  

“Trương Thành, cậu cút ngay cho tôi!”  

“Cút ngay, nếu không cút lão nương liền đánh cả cậu.”