Người đàn ông không có bất kì lời hồi đáp nào.

“Cố thiếu, tôi xin anh, để tôi được làm t ình nhân của anh, tôi cần tiền.

” Nhan Mộc Tâm xin xỏ lần nữa.

Cuối cùng, người đàn ông cũng có dấu hiệu đáp lại, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô một cái: “Không phải cô đã từng nói, tuyệt đối sẽ không làm t ình nhân của tôi sao? Bây giờ thỏa hiệp rồi?”“Đúng vậy, tôi thỏa hiệp, tôi cam chịu số phận, Cố thiếu, xin anh, để tôi làm t ình nhân của anh đi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

” Cô cúi đầu khẩn cầu.

Tự tôn còn sót lại của cô, hết rồi!Cố Hàn Đình đứng dậy, đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cười tà mị: “Cô cần bao nhiêu tiền?”“Sáu trăm vạn.

”“Cô đáng giá sáu trăm vạn?” Anh kiêu căng mà nhục nhã cô.


“Cố thiếu, xin anh, cũng xin anh gắng gượng mà mua lấy tôi.

” Ngoại trừ việc hèn mọn cầu xin như thế này, cô không có cách nào khác.

“Được, ba năm, làm người phụ nữ không thấy ánh hào quang của tôi.

” Nói xong, anh liền đưa cho cô một tờ chi phiếu, anh vẫn là dễ dàng đáp ứng.

“Một nghìn vạn?”“Được, nghỉ việc ở hội sở cho tôi, còn để tôi thấy cô xuất hiện ở nơi như thế một lần nào nữa, sẽ đánh gãy chân của cô.

” Anh vô cùng tức giận nói.

Nhan Mộc Tâm nhìn chi phiếu, nước mắt đột nhiên rơi xuống, mang theo ý cười hỏi: “Cố Hàn Đình, sao anh lại hận tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”Anh không có trả lời, mà là đặt cô ở trên ghế sô pha, động tác vô cùng lỗ mãng, nhớ đến đứa bé ở trong bụng, cô nhanh chóng vươn tay ra, trực tiếp ngăn cản: “Hôm nay tôi không muốn.

”“Nhan Mộc Tâm, chỉ cần tôi muốn, bất kì chỗ nào cô đều phải cho.

” Bàn tay to lớn của anh một lần nữa xé rách quần lót của cô.

“Không cần, tôi sợ…”Bởi vì Nhan Mộc Tâm quá mức khẩn trương, thành công khêu gợi sự chú ý của anh, mặt anh đen lên: “Nhan Mộc Tâm, cô đang sợ cái gì? Cô mang thai rồi?”Độ nhạy bén của người đàn ông này có phần đáng sợ, sợ hãi gây nên phiền phức không đáng có, cô lắc đầu nói: “Không có, tôi chỉ lo lắng cho anh trai tôi, chị Diễm bắt anh ấy đi rồi, nếu tôi còn ở đây, tôi sợ anh tôi xảy ra bất trắc, đợi sự việc giải quyết ổn thỏa, tôi biết, tôi nên làm cái gì!”“Không có gạt tôi?”“Nếu anh không tin, bây giờ có thể dẫn tôi đến bệnh viện kiểm tra.

” Nhan Mộc Tâm nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng câu từng chữ.

Bởi vì cô quá ư bình tĩnh, nỗi lo ngại trong lòng Cố Hàn Đình cũng biến mất, nắm chặt cằm cô, có thiện chí nhắc nhở: “Cô biết, nếu cô mang thai, sẽ có kết cục gì không?”“Không bằng Cố thiếu trực tiếp nói với tôi đi, nếu tôi mang thai, sẽ có kết cục gì? Lời anh nói, tôi không thể quên được.

”Nhan Mộc Tâm vừa hay nhân cơ hội này, nghe ngóng một chút, người đàn ông này có thể độc ác đến mức nào?“Tôi sẽ trực tiếp đưa cô lên bàn phẫu thuật.

”“Hổ dữ không ăn thịt con, đó cũng là con của anh mà.

”“Ở bên trong bụng của cô đều là nghiệt chủng, cô phải biết rằng, cô không xứng có con của tôi, ngàn vạn lần đừng mang thai, nếu không…” Lời của anh, như ma chú, làm cô ớn lạnh.

Tuyệt đối không thể để người đàn ông này biết, cô đã mang thai, nếu không… máu chảy thành sông! Thật độc ác, thật vô tình! Hận càng thêm sâu!.