* Lời kể của Lâm Phong*

Kể ra thì cũng tội nghiệp ẹ tôi. Ba là người có tính độc đoán, hơn nữa cũng rất cọc cằn, mẹ thì lại quá ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng luôn tỏ ra mình thông minh tuyệt đỉnh. 1 hôm, 3 bà tám tụm lại bàn bạc, ai cũng có chế độ mẫu hệ riêng, mẹ tôi… thì không. Gia đình tôi theo chế độ phụ hệ nhưng hầu như ba chỉ mặt nặng mày nhẹ với mỗi mình “cục nợ đời ba”.

- Minh Minh à, mày nghĩ thử xem, lúc trước là mày tuyên bố hùng hổ không sợ chồng mà, hơn nữa đây là CNXH, độc lập-tự do-hạnh phúc đó!

-Cô Yến hí hửng châm chọc mẹ bởi chú Huy hiền quá mức, cưới vợ rồi còn hiền hơn, 2 vợ chồng làm chung công ty, kinh tế cứ thế phất lên như phất cờ khởi nghĩa, đi ăn trưa cũng ăn chung, đi về cũng về chung, tóm lại là 1 gia đình chuẩn mẫu.

- A, thật ra cũng rất là công bằng mà. Tiền lương tao giữ, muốn ăn xài gì thì cứ rút, tên Tuấn đâu có phàn nàn.

- Thế nói như vậy thì tôi bị chèn ép như cô à?- Cô Thanh châm thêm, tóm lại, mẹ tôi là người thiệt thòi nhất. Mẹ hơi nghĩ ngợi đôi chút, hình như muốn vùng lên thì phải.

- Tao sẽ cho chúng bây xem, tao sẽ quản lí khắc khe từng chi li cho chúng mày thấy!- Mẹ tôi hùng hổ tuyên bố, mẹ ơi, tuyên ngôn của mẹ bao giờ cũng khó thực hiện sao mà mẹ cứ thích tuyên bố hoài thế???

************

- Anh đi đâu mà về trễ 5 phút vậy hả?- Ba vừa đi làm về, mẹ đã khoanh tay trước ngực đón tiếp. Khuôn mặt ba đờ ra 1 chút nhưng rồi ánh mắt ba liếc xéo vào mẹ:

- Sao hôm nay quản lí chặt chẽ thế?

- Anh không thấy hôn nhân chúng ta nguội lạnh cần hâm nóng hay sao?

Hơn nữa, chỉ anh có quyền quản lí em chắc?

- Vậy lát nữa hâm nóng.- Ba nở nụ cười nham hiểm, mặt mẹ đột nhiên đỏ lên. Tôi đưa mắt nhìn mấy món ăn trên bàn rồi gắp cho vào miệng, mẹ không cãi thắng ba thì còn lâu mới được ăn cơm, thôi thì tôi tự xử vậy.

- Em không có nói chuyện đó! Anh điên quá thì chết đi! Tức thật mà…

- Sao tức?- Ba vừa tháo cà vạt vừa hỏi, thái độ rất dửng dưng nhưng đầu mẹ suýt nữa thì bốc khói.

- Tối nay anh ra phòng khách mà ngủ!

- Muốn đổi địa điểm sao?

- Em không có đùa với anh!- Mẹ bặm môi dậm dậm chân rồi ngồi vào bàn ăn. Nhiều lúc, tôi cũng muốn biết, tôi nhỏ tuổi hơn mẹ hay mẹ nhỏ tuổi hơn tôi.

- Lâm Phong, con có cách nào để ba khuất phục trước mẹ không?

-Bỏ nhà đi! - Tôi nêu ra sáng kiến, mẹ à lên 1 tiếng rồi gật gật đầu suy nghĩ. Cũng đúng, nếu mẹ đi khỏi đây chắc chắn ba sẽ năn nỉ, mẹ cứ thế chiếm thế thượng phong.

- Em thử bỏ nhà đi xem!- Ba từ đâu đi ra lừ mắt nhìn tôi. Tôi nhún vai rồi cũng nhìn lại ba, 4 mắt cứ thế nhìn nhau tóe lửa trong im lặng.

- Sao? Thế nào anh cũng sẽ năn nỉ em quay về thôi!

- Có sao?- Ba vểnh khóe miệng. Tôi cúi đầu ăn vì ông ta đang muốn tống khứ tôi đi đây mà.- Lâm Phong, ba nghĩ con nên sang nhà ngoại ở 1 thời gian…

Nếu nói về hạ lưu và vô sỉ, chắc ba tôi đứng hàng đầu. Tôi đưa đôi mắt trẻ thơ nhìn mẹ, mẹ mủi lòng quát lên:

- Anh thử đuổi Lâm Phong đi xem… Em đi theo luôn đấy!

- Mới 7 tuổi đã giật vợ người khác.- Ba lườm tôi, tôi nhếch mép nhìn ba.

- Đây là mẹ của con…- Rồi lại xoay qua mẹ cười 1 cái. Hình như mẹ quá bất ngờ khi thấy biểu cảm của tôi ngây ra 1 lúc. Chậc chậc, trong đáy mắt mẹ đột nhiên dấy lên cái tình mẫu tử thiêng liêng chưa từng đó. Mẹ gõ chiếc đũa vào chén:

- Đúng đó! Từ nay trở đi, anh không có quyền hạn gì trong nhà này!

Ba tôi im lặng lia ánh mắt hình viên đạn nhìn mẹ. Mẹ tôi đang phừng phừng khí thế thì hơi rụt cổ lại, chiếc đũa dầm dầm vào bát.

- Hay 2 chúng ta sang nhà ngoại ở mẹ nhỉ?- Tôi đề ra ý kiến, vẫn giữ thái độ bình thản. Ba nhìn tôi, tôi nhìn ba, lại 1 lần nữa, tia điện xoẹt xoẹt nổ tung tóe.

- Em thử đi khỏi nhà xem…- Ba không rời mắt khỏi khuôn mặt mĩ nam của tôi mà răn đe mẹ như dạy con. Xời, nếu nói về tình trường thì ba thua tôi 1 quãng xa. Lâm Phong này ít nhất cũng đã có qua 10 bạn gái, không giàu thì không thèm, không xinh thì không thích, tùy người mà thay đổi thái độ, ba tôi hầu như chỉ gắt gỏng nên làm sao nắm rõ mẹ trong lòng bàn tay như tôi?( Tác giả có câu =))))~ Con của kẻ biến thái còn biến thái hơn).

- Ba không giữ, đôi bên cùng có lợi, vậy chúng ta sang nhà ngoại ở!

- Được, mẹ sẽ dọn đồ!- Mẹ nắm chặt chiếc đũa trong tay hạ quyết tâm.

Tôi nhìn ba, nở nụ cười đắc thắng.

- Mẹ không cần mang theo quần áo của con vì hầu như quần áo đều ở nhà ngoại.- Tôi nghiến răng, tất nhiên chúng luôn có sẵn ở nhà ngoại rồi, ba muốn đá trái banh này sang khung thành đối phương lúc nào thì đá mà. Thật ra thì tôi cũng có “hiềm khích” với ba lâu lắm rồi. Tôi nghe bà nội kể lại, lúc mới sanh được 1 tháng, ba tôi đã thẳng tay quăng tôi ra ngoài cửa sổ vì tội “khóc vào buổi tối”. Lúc đang tập đi, do mất kiên nhẫn ba tôi cho 1 “chưởng” nằm chõng gọng trên sàn. Lúc vừa biết nói, tiếng đầu tiên phát ra từ miệng tôi là “ba”, có lẽ vì tôi “hận” chăng? Lớn hơn chút nữa thì bắt đầu moi mấy chuyện nhảm nhí đầu độc đầu óc trẻ thơ với mục đích độc chiếm mẹ. Nhiều lúc tôi cũng muốn biết ba tôi có cái đầu kinh doanh đặc biệt nên khác người hay là ác quỷ đầu thai. Trường mẫu giáo tổ chức buổi văn nghệ mời ba mẹ đến dự, tôi cũng thể hiện bài “Cha” thật cảm xúc. Ba tôi chỉ âm thầm ngồi nghe, không vỗ tay, không reo hò phấn khích như mẹ, lúc đang lái xe trên đường về, ông bất chợt hỏi tôi:

- Con ghét ba lắm hay sao mà cứ phải hát ” Làn da cháy nắng, vai còng nhấp nhô” lại còn hành nghề đạp xích lô.

Tôi cũng cự nự giải thích, mẹ tôi ngồi ngẩn ra thật lâu rồi cười khanh khách. Thôi thì nợ cũ nợ mới trả hết 1 lần.

Tôi và mẹ lật đật cầm mớ hành lí ra cổng nhà, ba cũng đi theo để “đóng cổng”. Mẹ quay đầu lại oai oán nhìn ba:

- Em đi thật đó!

- Đi rồi thì đừng về nhé!

- Anh…- Mẹ tức nghẹn.

- Vĩnh biệt ba!- Tôi nắm tay mẹ kéo đi. Ba đóng sầm cửa, tiếng va chạm như tiếng sấm. Ba tôi đang nổi trận lôi đình đây mà. Mẹ tôi vừa đi vừa lau nước mắt:

- Chúng ta bị đuổi khỏi nhà, huhu. Ba và mẹ sẽ li dị. Con sẽ theo ai?

Ba không cần mẹ con chúng ta nữa rồi…

- Mẹ à, là chúng ta đường đường chính chính đi khỏi nhà.- Tôi gắt lên 1 tiếng, tôi không khóc thì sao mẹ lại khóc chứ?

- Tại con cả đấy, mẹ nghe theo ý con, giờ thì thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm ba giữ tất rồi!- Mẹ tôi bắt 1 chiếc taxi, hằn hộc trách mắng tôi, ơ hay, ý tôi mà cô không đồng thì có phải lang thang cùng nhau không?

- Mẹ đúng là ngốc mà!- Tôi lấy trong túi quần ra 4 cái thẻ tín dụng đã chôm được của ba. Lúc nãy trong lúc chờ đợi mẹ soạn quần áo, tôi đã tính toán trước mà lấy 4 cái.

- Trước hết chúng ta rút 500 triệu sử dụng tạm đi. Ngày mai chắc chắn ba sẽ phát hiện ra và khóa thẻ!

- Vẫn là bảo bối của mẹ thông minh nhất!- Mẹ thay đổi thái độ ngay tức khắc, thật sự quá khinh “bủy”.

****

- Bà ngoại ơi, Lâm Phong lại bị ba đuổi khỏi nhà rồi, hơn nữa còn dẫn theo con gái của bà nữa này…- Tôi nhấn chuông cửa gọi inh ỏi. Bà ngoại chạy ra mở cửa. Ông cũng mừng rỡ chạy ra bế tôi hôn mấy cái vào má. Mẹ tôi cúi đầu đi vào, bà ngoại chép miệng lắc đầu:

- 2 vợ chồng bây lại cãi nhau sao?

- À… không… Do Lâm Phong bảo nhớ ba mẹ nên rủ con sang.

- Rõ ràng là ba ngược đãi 2 mẹ con mình còn đuổi đi. Lâm Phong bị bố đánh vào mông 5 cái.- Tôi trưng bộ mặt nai tơ ra cho bà ngoại xem, “cục vàng, cục bạc” mà, thế nào bà cũng chạy ngay vào nhà gọi điện chửi ba 1 chập. Mà ba tôi cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng lắng nghe và thề ước:” Mai mốt con sẽ không dám vậy nữa!”

Mẹ tôi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi giả vờ oan ức mếu mếu miệng. Quả nhiên, bà tôi chạy ngay vào gọi báo cho bà nội, xong thì cả 2 bà cùng khủng bố ba tôi, đến nỗi ba tắt nguồn điện thoại.

- Mẹ yên tâm, con rút tiền trước khi sang đây ở.- Mẹ tôi xách hành lí vào. Bà tôi…không phản đối. Kế hoạch hoàn thành được 1 nửa.

*********

- A lô, chú Huy à? Ngày mai ba cháu có đi bàn công việc cùng thư ký Kim không?

- Lâm Phong hỏi để làm gì?- Chú Huy nghe giọng tôi thì hồ hởi, cô Yến mà nghe được còn hồ hởi hơn.

- Không có gì, chú Huy điều tra giúp Phong Phong đi. Điều tra xong thì nói với Phong Phong!- Tôi tắt máy, đưa tay lấy khoai tây nhét vào miệng xem ti vi. Thư ký Kim là người làm được việc nhưng tính cách lại lẳng lơ, hơn nữa, còn hay đứng kế sát vào ba.

- Ngày mai có cuộc hẹn tại nhà hàng “Lan Anh” ạ? À, Phong Phong cảm ơn chú Huy nhiều lắm, chúc chú Huy và cô Yến nhanh chóng có anh hay chị gì đó của Phong nhé!

- Lâm Phong, khuya rồi ngủ đi!- Mẹ tôi đi vào phòng giục.

- Ngày mai chúng ta ăn tại nhà hàng “Lan Anh”…

- Cũng được nhưng con cần phải biết tiết kiệm, mẹ con chúng ta là những kẻ vô gia cư đó!

- Không hề, chỉ có mỗi mẹ thôi vì con biết bà ngoại không đuổi con ra khỏi nhà đâu…

-….- Mẹ nhìn tôi ngơ ngơ, tự nhếch mép cười nhạo bản thân “đại hạ giá”. Nửa đêm rồi mà mẹ vẫn bật bản nhạc “Là Em Tự Đa Tình” nghe rồi khóc rống lên như bò gào thật thảm thiết.

*******

- Mẹ vào đây!- Tôi kéo mẹ vào nhà hàng, hình như ba vẫn chưa đến.

Nhưng cũng sắp đến giờ rồi.

- Con muốn ăn gì?- Mẹ hỏi tôi, tôi đưa mắt nhìn tấm menu, toàn những món chán ngắt nhạt nhẽo. Tôi gọi tạm 2 món:” 1 tôm hùm, 1 bào ngư đi!”

Tôi thấy mặt mẹ mình chảy dài ra nhưng vẫn gọi món cho tôi. Lát sau, ba đi vào cùng thư ký Kim. Tôi giả vờ đánh rơi chiếc menu, mẹ tôi cúi người nhặt lên, vô tình chạm vào khuôn mặt lạnh như tờ của ba tôi. Đêm qua không có mẹ làm ấm giường có lẽ ngủ không ngon đây mà. Vẫn là ánh mắt hình viên đại, ba ghim nó thẳng vào khuôn mặt mĩ nam của tôi. Thư ký Kim gặp tôi liền reo lên:

- Lâm Phong!

- A, chào thư ký xinh đẹp. Hiện tại ba và mẹ Phong Phong đang giận nhau đến mức sắp li dị, cháu sẽ rất vui nếu cô làm mẹ kế của cháu!- Tôi nở nụ cười nịnh nọt. Miệng thư ký Kim ngoác rộng đến tận mang tai, ba tôi không nghe những lời nói đó nhưng mẹ tôi thì nghe rõ. Mẹ chớp chớp đôi mắt nhìn tôi rồi nhìn thân hình bốc lửa của cô thư ký.

- Mẹ à, ba có tình ý với cô thư ký này nên lúc nào đi bàn công việc

cũng mang cô ấy theo… mẹ quan sát đi!

Mẹ tôi lẳng lặng quan sát. Rất tốt, thư ký Kim được tôi động viên thì nhiệt liệt thể hiện tình ý, ngả vai, cười nói đủ chuyện. Ba tôi đang giận mẹ nên không cự tuyệt, ba sai rồi ba ơi! Mắt mẹ tôi hoen đỏ, cánh môi đào xụ xuống đáng thương. Mẹ tôi hằn hộc dầm miếng tôm hùm nát ra trong âm thầm. Chỉ 5 phút sau, mẹ đã dắt tôi về nhà của ba chuẩn bị viết đơn li dị. Mẹ quá tin người hay sao nhỉ? Tôi cũng chỉ ngồi đó xem mẹ viết…

Tiếng xe ô tô chạy vào sân nhà. Chắc là ba về. Đúng vậy, ác ma đã về.

Khuôn mặt ba đóng băng đi vào. Mẹ vừa viết đơn xong đưa chuyển viết cho ba. Ba giật cây bút viết mấy chữ vào đơn, ôi thôi, Phong phải sang nhà ngoại ở thật rồi…

Ba đẩy lá đơn lại ẹ với 3 chữ rõ ràng ” Không đồng ý”. Khuôn mặt mẹ tôi dãn ra. Hừm…

- Anh không đồng ý gì chứ? Chưa gì đã ngoại tình rồi!

- Ngoại tình cái con khỉ!- Ba tôi gắt lên.- Có phải là do thằng nhóc này không?

- Do cái gì mà do! Anh lúc nào cũng xem thường em!- Mẹ tôi sắp khóc đến nơi.

- Anh xin lỗi!- Ba tôi dịu giọng lại, tôi hơi ngạc nhiên, chuyện trăm năm hiếm có nha…

- Cái gì?- Mẹ tôi cũng ngạc nhiên không kém.- Anh nghĩ xin lỗi là xong sao?

Ba tôi nắm cổ áo mẹ tôi lôi vào phòng mặc mẹ la hét inh ỏi. Vậy là hàn gắn xong rồi đó hả? Phí công tôi suy nghĩ thế nhỉ? Ba mẹ tôi chẳng biết hàn gắn ra sao, 9 tháng sau, tôi có thêm 1 em gái cực kỳ đáng ghét. Thời kì mẫu hệ bây giờ mới bắt đầu. . .