Chương 1340:

 

Khuôn mặt nghiêng của người đàn ông này, ánh sáng hỗn hợp, lại phối hợp với áo sơ mi màu đen của anh, đàn piano màu trắng trước mặt, cùng gương mặt anh tuần của anh, làm cho anh nhìn qua thần bí lại có khí chát.

 

Các phái nữ hiện trường, lúc này nhìn Trần Ninh trước đàn piano, đều nhịn không được tim đập thình thịch.

 

Đồng Kha càng nhịn không được thấp giọng kêu lên: “A, anh rễ thật đẹp trail”

 

Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh, đều là mắt nỏi lên dị sắc, nhìn Trần Ninh.

 

Nhóm người Chung Đại Kỳ và Hoàng Thiên Thuận, Hoàng phu nhân ánh mắt đều phức tạp nhìn Trần Ninh.

 

Vị phụ huynh tên Trần Ninh này, thật sự điền vào tư liệu của phụ huynh, là một bảo vệ cửa ngành nho nhỏ sao?

 

Cho dù là công tử quý tộc bình thường, cũng không có khí chất cao quý trên người như anh?

 

Nhóm người Phó Hồng Nho và Phó Văn Bân, Dương Bưu cũng kinh ngạc nhìn Trần Ninh trước đàn piano.

 

Phó Hồng Nho vừa định hỏi người trên đài là aï2 Phó Văn Bân đã kêu lên: “Cha, là anh ta, chính là anh ta.”

 

“Là người ngoại địa tên Trần Ninh này, anh ta ép con quỳ xuống, anh ta làm con bị thương, còn muốn cha tự mình đến xin lỗi.”

 

Phó Hồng Nho nghe vậy, nhìn sắc mặt Trần Ninh, cũng trở nên âm trằm.

 

Ông ta ở Thủ đô cũng coi như là người có mặt mũi, một người ngoại địa, lại dám động đến con trai của ông ta, lại dám lấy ông ta trêu đùa, quả thực là trộm trái cây cúng trên bàn Diêm Vương, không biết sống chết.

 

Lúc này!

 

Hai tay mười ngón của Trần Ninh, giống như tiểu tinh linh nhảy lên trên phím đàn.

 

Một tiếng đàn lưu loát êm tai vang lên tại hiện trường.

 

Mọi người nghe tháy tiếng đàn này, mắt đều mở to, đều bị kinh diễm.

 

Đây chính là trình độ cấp bậc đại sư đấy!

 

Trong lúc nhất thời, phụ huynh đều tạm thời quên mắt nhóm người ông chủ Phó vừa tiến lên báo thù, ai nấy đều như si mê như say sưa nghe Trần Ninh chơi đàn.

 

Dương Bưu bên cạnh Phó Hồng Nho, nghe nói là người chơi đàn trên đài đánh Phó thiếu.

 

Hắn cũng không có tế bào âm nhạc gì, lúc này nổi giận nói: “Ông chủ, tiểu tử này đả thương thiếu gia, ngài tự mình tới, hắn còn dám nhàn nhã chơi đàn piano, tôi liền đi lên, kéo cậu ta xuống.”

 

Phó Hồng Nho thường thích nghe nhạc, khả năng thưởng thức âm nhạc không tệ.

 

Ông ta chợt nghe thấy tiếng đàn của Trần Ninh, cũng bị khiếp sợ.

 

Lúc này ông ta bình tĩnh nói: “Không vội, chờ cậu ta chơi xong khúc nhạc này, lại cùng cậu ta tính sổ thật tốt.”

 

Nhóm người Dương Bưu nói: “Vâng, ông chủ!”

 

Ông chủ không vội, họ đương nhiên cũng không vội.

 

Hơn nữa, nơi này đã bị hơn 500 bảo vệ của tập đoàn đảo Mộng Ảo hoàn toàn vây quanh, Trần Ninh chính là muốn chạy trồn, cũng có chạy đằng trời.

 

Không lâu sau!

 

Khi Trần Ninh chơi xong nốt nhạc cuối cùng.

 

Hiện trường trở lại bình tĩnh.

 

Mọi người còn đắm chìm trong dư vị của tiếng đàn, không thể tự thoát ra.

 

Yên tĩnh vài giây, sau đó cha mẹ tại hiện trường, mới đột nhiên bộc phát ra tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

 

Mọi người đứng lên, kích động nhìn Trần Ninh, nhốn nhào tán thưởng: “Thật tuyệt vời, Trần tiên sinh chơi thật tuyệt vời, đây quả thực là biểu diễn cấp bậc đại sư mà.”