Ánh rạng đông đỏ tươi bay lên từ chân trời, từng tia sáng len lỏi qua không gian, chiếu lên khuôn mặt Lâm Thanh.

Hắn chầm chậm mở hai mắt ra, dương quang buổi sáng nhẹ nhàng, không chói mắt như giữa trưa, Lâm Thanh lại híp mắt, cẩn thận cảm nhận buổi sớm một hồi.

Qua vài phút, hắn mới ngồi dậy, bên người trống rỗng, chỉ còn một mùi hương nhè nhẹ lưu lại.

Tống Khuynh Khuynh không biết đã đi mất từ lúc nào, Lâm Thanh bất đắc dĩ cười khổ, may là nàng đi mất, nếu không ngủ một giấc dậy liền đột phá từ Uẩn Khí đỉnh phong lên đả thông tri tâm huyệt, hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào cho tốt

Vươn vai một cái, Lâm Thanh đứng người dậy, trong phòng không có người nào cả, dấu vết hoan ái đêm trước đã được thu dọn sạch sẽ, điều này không có gì là lạ, đối với một cường giả Đạo Đài, dọn dẹp một chút này chỉ là chuyện trong thoáng một ý niệm.

Y phục sạch sẽ đã được treo trên giá quần áo bằng gỗ Ngọc Thụ.

Lâm Thanh đang muốn mặc quần áo, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

“Ai vậy?”

“Nô tì là Ưu Hương, Tống trưởng lão sắp xếp nô tì đến hầu hạ công tử buổi sáng.” âm thanh trong trẻo từ bên ngoài vọng vào.

Lâm Thanh hơi cứng tay lại, hắn nghĩ nghĩ một chút, liền hiểu ra.

Bản thân hắn đã trải qua gần 2 tháng ở thế giới luân hồi, thế nhưng tại thực giới chỉ mới qua 1 đêm.

Theo lý, linh hồn chi hỏa dù đã bị loại bỏ, thế nhưng vẫn sẽ còn chút di chứng trong vài ngày sau, vì vậy cần có người cạnh bên giải tỏa, mà thời gian đã qua hai tháng, chút ít di chứng này sớm bị hắn vượt qua từ lâu.


Nhưng hiện tại mặc dù không cần thiết, nhưng vẫn cần thể hiện ra, để người khác không bắt được dị thường, Lâm Thanh vẫn chưa quên, một trong những điều luật luân hồi là không được để lộ ra bí mật này.

“Ta đã biết, vào đi.” Hơi do dự, hắn quyết định hơi thay đổi hình tượng cho lãnh đạm một chút.

Nhìn thấy Hàn Nguyệt Sinh lạnh lùng cao ngạo, Lâm Thanh cũng muốn thử một chút, xem hiệu quả ra sao, hắn hơi điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, sao cho vừa lãnh đạm, nhưng không có cảm giác cự người ngoài ngàn dặm như Hàn Nguyệt Sinh.

“Cạch.” Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, một thiếu nữ khoảng 15 - 16 tuổi bước vào.

Trên người nàng mặc một bộ y phục nha hoàn hồng phấn, dáng người thon nhỏ đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nước, nhưng đuôi mắt hơi rũ xuống, cho người ta loại cảm giác vừa hoạt bát, lại thêm chút u sầu, hai mép môi đỏ hồng mê người, da dẻ trắng mọng, vừa nhìn qua đã cảm nhận được mềm mại.

Đúng là loại hình đàn ông thích nhất, chỉ muốn ôm vào lòng yêu thương.

Lâm Thanh duy trì biểu cảm trên mặt, im lặng đánh giá nàng.



Cửa phòng vừa mở ra, Ưu Hương đã thấy được bên trong đứng một nam tử, người này khỏa thân, từ đầu đến chân không có lấy một mảnh vải, nhưng dáng người cao cao cân đối, cùng từng đường nét cơ bắp săn chắc mà không lố bịch, khiến nàng khó mà rời mắt đi.

Da y trắng như nữ tử, khuôn mặt đẹp đẽ yêu dị, mang chút lãnh đạm, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng,... nhất là côn thịt to lớn giữa hai chân, cứ như có một loại mị lực kỳ dị nào đó.

Tất cả làm nàng đứng hình mất vài giây mới hoàn hồn lại, Ưu Hương đỏ mặt, nàng chỉ muốn trốn mất cho đỡ xấu hổ, thế nhưng Tống trưởng lão đã đích thân dặn dò, không thể làm trái.

“Công tử, để tiểu nữ hầu hạ ngài mặc y phục.” Ưu Hương cố nén ngượng ngùng tới gần Lâm Thanh.

“Ừm.” Lâm Thanh nhẹ giọng đáp, âm thanh không lớn không nhỏ, nghe có vẻ lãnh đạm, nhưng chưa đến mức lạnh lùng.

Ưu Hương theo trình tự muốn lấy quần trong tử trên giá y phục xuống, nhưng nàng chưa kịp làm xong, một cánh tay đã ôm lấy eo nàng, Lâm Thanh ép sát Ưu Hương vào ngực mình, hắn dùng tay trái nâng cắm nàng lên.

Ưu Hương đột nhiên bị ôm lấy có chút hoảng hốt, nàng theo bản năng muốn dãy dụa ra, nhưng chợt nhớ tới dặn dò của Tống trưởng lão:

“Nếu Lâm công tử có yêu cầu gì thì cứ làm theo, không được phản kháng…”

Ưu Hương bỏ đi suy nghĩ từ chối, tại Ngũ Lộ thành, ai cũng biết quyền lực tại đây chia làm 4 phần, do phủ thành chủ, Thải Vân môn, Cửu Hoa môn, Luyện Tâm đường cầm nắm.

Hiện tại phủ thành chủ câu kết với Thánh Hỏa giáo, đã biết mất trong một đêm, điều này làm củng cố địa vị của 3 đại môn phái, còn Tống Khuynh Khuynh chính là người đứng đầu cao nhất của Thải Vân môn tại Ngũ Lộ thành, từ đó có thể thấy được lời nói của nàng có trọng lượng ra sao.

Trừ bỏ điều đó, Ưu Hương cũng có một phần ý riêng, vị công tử này vừa anh tuấn xinh đẹp, lại còn là khách quý do đích thân Tống trưởng lão tiếp đãi, tất nhiên tài cán không cạn, cộng thêm Tống trưởng lão tự mình lựa chọn nàng đến hầu hạ y, điều này nói rõ, nàng đã ngầm đồng ý chuyện hai người mình.

Muốn làm chính thất qua cửa có lẽ là nghĩ xa trèo cao, nhưng nếu chỉ là phòng phụ bên ngoài, có lẽ không phải mộng tưởng, gia đình nàng không quá khá giả, may mắn cô cô nàng cũng là nha hoàn trong phân bộ Thải Vân môn tại Ngũ Lộ thành, thấy Ưu Hương lớn lên xinh đẹp nên giúp đỡ vào đây.

Ôm theo ý nghĩ này, Ưu Hương dần dần buông lỏng tâm thần, thân thể vốn cứng ngắc, theo đó mềm mại xuống.

Lâm Thanh cảm nhận được biến hóa của thiếu nữ trong ngực, hắn mừng thầm trong lòng, quả nhiên mặt đẹp là đại lợi thế, cảm ơn phụ thân cảm ơn mẫu thân! Hắn nghĩ ngợi linh tinh trong đầu, tay phải thì không thành thật sờ mó eo thon của nàng.

Hắn cúi mặt xuống sát mặt nàng, hai người cách nhau chỉ vài centimet, tay trái Lâm Thanh vuốt ve gò má đỏ hồng của Ưu Hương, hắn đặt lên cặp môi mê người của nàng một nụ hôn nhẹ, bàn tay ma quái bên dưới không biết làm cách nào đã cởi bỏ dây lưng mỹ nhân, luồn vào bên trong, vuốt ve kiều đồn vểnh cao.

Xúc cảm mềm mại ập đến, Lâm Thanh khắp người thoải mái, váy áo nha hoàn rộng rãi, vì vậy từ trước hắn còn không nhìn thấy thân hình nàng ra sao, vậy nên đến giờ hai người thân thể kề sát, dáng người lồi lõm đầy đủ, còn lưu chút non nớt của thiếu nữ hoàn toàn được hắn cảm nhận rõ ràng từng chút.

Tống Khuynh Khuynh không phải tự nhiên mà chọn trúng Ưu Hương.


Lâm Thanh bóp nhẹ lên mông nàng, cảm giác mềm mềm như bông, nhưng không kém đàn hồi co dãn, bàn tay hắn lún vào da thịt mịn màng như lụa, tay trái hắn rời xuống hai đồi ngực Ưu Hương, vạt áo tách sang bên, để lộ ra áo lót màu trắng tinh khiết, Lâm Thanh xoa bóp bên ngoài một chút, hắn tận tình cảm nhận núm vú nho nhỏ sau lớp vải mỏng manh cứng lên.

“Hà… ưm~~ công, công tử…” Hai cặp môi vừa rời ra, Ưu Hương đã không nhịn nổi khẽ kêu, nàng năm nay mới tròn 16 không lâu, đối với chuyện nam nữ chẳng có bao nhiêu hiểu biết.

Lúc này bị một người kinh nghiệm không cạn như Lâm Thanh chăm sóc, chỉ mới bị mơn trớn một chút đã kích thích khó nhịn, hai má vốn hồng hồng nay đỏ ửng, cần cổ thon mịn cũng nổi lên ráng hồng khiến người say đắm, hai mắt nửa nhắm nửa mở hưởng thụ.

Thấy người trong lòng hoàn toàn thả lỏng tận hưởng, Lâm Thanh không nhịn được, theo thói quen cười nhẹ, nhưng lại nhanh chóng cưỡng chế tiếu dung, xác định Ưu Hương không để ý, hắn mới thở ra một hơi trong lòng, chút nữa thì tự hủy hình tượng rồi!

Lâm Thanh đầu nghĩ gì thì nghĩ, nhưng tay chưa từng ngừng nghỉ, hắn cởi quần dài của thiếu nữ ra, luồn tay phải từ giữa hai kiều đồn mịn màng của Ưu Hương ra phía trước, quần lót bằng vải bị vạch sang một bên, ngón tay thon dài vuốt ve hai bên mép nhỏ, ngón giữa vân vê ngoài cửa âm hộ, mật thủy dính dính từ bên trong rỉ ra một chút lên đầu ngón tay.

“Ư… an~~ công tử… ưm… đừng, nô, nô tì… a.., cảm thấy, thấy nóng quá…” Ưu Hương khẽ giọng thì thầm bên tai Lâm Thanh, giọng nàng không giống như xin dừng lại, mà càng giống rên rỉ thẹn thùng hơn.

Thanh âm mê người như vậy lọt vào tai, Lâm Thanh nào có thể chịu được? Hắn hít một hơi thật sâu trên cần cổ nàng, mùi hương thiếu nữ vừa tươi mới, vừa rụt rè xông lên não, hắn tinh tế cảm nhận từng phân kích thích, đầu lưỡi liếm nhè nhẹ lên vành tai Ưu Hương, hàm răng ma sát lấy dái tai… hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng.

“Ưm… Ưm... “ Ưu Hương thở ra từng hơi dài, khuôn miệng nhỏ nhắn đóng mở liên tục, bờ môi hồng hồng mấp máy muốn nói gì đó, thế nhưng lúc này đầu óc nàng mờ mịt trống rỗng, cảm giá vừa thoải mái, vừa sướng khoái, vừa kỳ kỳ, khó nói nên lời.

Lâm Thanh không quên bên dưới, ngón tay hắn tách hai mép tiểu huyệt ra, ngón giữa từng chút một tiến vào bên trong, vách thịt chung quanh cố sức ép chặt ngón tay, mật dịch nhơn nhớt rỉ ra khiến thành âm đạo trơn trượt.

Cả người Ưu Hương vô lực dán lên Lâm Thanh, hai chân nàng run rẩy không đứng vững, lần đầu tiên trong đời chịu đựng kích thích cực độ như vậy, thiếu nữ cảm giác như bay lên trên mây.

Nhìn thấy tiểu mỹ nhân phản ứng như vậy, Lâm Thanh biết mình vớ được hời, hắn không thể nhịn được nhếch miệng, Tống Khuynh Khuynh thật sự là dụng tâm chăm sóc.

Cảm nhận được người trong lòng hoàn toàn buông thõng, đã sắp đến cao trào, Lâm Thanh buông Ưu Hương ra, hắn đặt nàng nằm sấp trên bàn nhỏ, một tay Lâm Thanh vén váy nàng đặt lên lưng, hai bên kiều đồn mịn màng trắng bóc, vểnh lên cao cao lộ ra, hắn dùng tay phải luồn xuống dưới nâng eo nàng lên, tay trái kéo quần lót sang một bên, hoa huyệt ẩm ướt hiện ra, hai bên mép thịt nhẹ nhàng khép mở như đang hô hấp.

Lúc này Ưu Hương nằm sấp trên bàn nhỏ, y phục trước ngực bị cởi ra, cặp bồng đào trắng ngà ép xuống mặt bàn, hai núm đỏ khiêu gợi nửa ẩn nửa hiện, váy hồng phía sau cuốn lên eo, kiều đồn gợi cảm chổng lên, quần dài tụt xuống treo giữa hai mắt cá chân, nội y bằng vải bị kéo sang bên, âm đạo hồng hào rỉ nước phơi ra trong không khí.

Lâm Thanh một tay nâng eo nàng, tay kia nắm lấy dương căn, quy đầu to lớn ghé sát lên hai mép hoa huyệt, hắn đè lên người Ưu Hương, thì thầm vào tai nàng:

“Ta tiến vào đây.”

Dứt lời, Lâm Thanh từ từ đẩy côn thịt tiên vào, cảm giác chật chội làm hắn khó mà tiến lên, Lâm Thanh không vội không chậm, quy đầu như xe tăng trầm ổn tiến vào, dâm thủy trơn trượt trải đường cho địch!

“Aaaa...Ư!” Ưu Hương đang đê mê, đột nhiên có một vật lạ to lớn lại nóng bỏng tiến vào, cảm giác như xé rách từ bụng dưới truyền đến, theo song hành là cảm giác sướng khoái còn hơn trước gấp nghìn lần, miệng nhỏ há rộng, kêu không thành tiếng, trên mặt biểu cảm chốc chốc đau đớn, chốc chốc đê mê.

Lâm Thanh tiến quân trầm ổn, chẳng mấy chốc đã xuyên qua màng trinh, một dòng huyết hoa theo âm thủy chảy ra dọc theo thân dương vật, nhiễu lên cặp đùi thon mịn, giỏ xuống quần nhỏ.

Vách thịt bên trong như chịu kích thích, càng co vào chặt hơn, ôm sát lấy côn thịt khổng lồ, như muốn chặn bước tiến, Lâm Thanh nhìn xuống, côn thịt chỉ mới đi vào được một nửa, nửa còn lại vẫn ở bên ngoài, âm đạo co bóp quá mãnh liệt, khiến hắn khó mà tiến thêm.

Nhưng đó chỉ là với người bình thường, Lâm Thanh tốc độ không giảm đẩy vào, âm thanh “ọp ẹp” phát ra liên tục, dâm thủy càng lúc càng nhiều hơn, hoa huyệt dần dần thay đổi từ ngăn chặn thành hút vào, chẳng mấy chốc, hoa tâm cùng quy đầu đã chạm nhau, hắn để nguyên một lúc, đợi cho Ưu Hương dần dần thích nghi, mới bắt đầu nhấp nhẹ.

“Ưm… sướng, ta sướng chết mất, Ư… rát,... rất quá… ư ư…” Ưu Hương rên rỉ phóng túng, trong đầu nàng một tích tắc trống rỗng, sướng khoái chỉ chốc lát đã chiếm lĩnh toàn bộ tư duy nàng.

“Hà! Hà!” Lâm Thanh theo đó thở nặng nhọc, mấy ngày qua hết nghiên cứu rồi thử nghiệm Thấu Hồn Đăng, hắn thật sự là nhịn đủ rồi, thấy mỹ nhân dưới thân không những không gào khóc mà còn chìm vào sung sướng, tâm thần lập tức buông xõa, hông hắn bắt đầu nhấp nhanh đều.

“Ưm… ưn ư ư… a… nữa, nữa đi… a… đừng… dừng,... a… ư!” Ưu Hương vô thứ nói mớ, nàng đã không quan tâm gì nữa, dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ 16, từ nhỏ đã sống trong vòng tay cha mẹ, tâm trí chưa thành thục hẳn, một khi gặp phải tình hình này, gần như không có khả năng tự chủ.

“Bạch! Bạch! Bạch!” “Nhóp nhép… Nhóp nhép…” m thanh da thịt va chạm liên tục vang lên, cảnh tượng cực kỳ kích tình.

Hai tay Lâm Thanh bóp chặt mông trắng, nhấp hông càng lúc càng nhanh, dương vật đâm vào rút ra không ngừng, dâm thủy bắn ra xung quanh, một loại mùi hương nồng nồng lượn lờ trong nhã các, cảnh vật bình thường thanh nhã, yên tĩnh, lúc này thêm ra phần dâm dục.


Cao trào dần dần lên cao, Lâm Thanh ôm lấy Ưu Hương, hắn nâng người nàng dậy đứng thẳng, thế nhưng thiếu nữ cả người vô lực, hai chân nàng bủn rủn trùng xuống, cả thân thể đè lên côn thịt, dương vật vẫn còn ⅓ ở ngoài lập tức bị nhồi nhét toàn vào trong hoa huyệt!

“Hừ!” Lâm Thanh hừ lên một tiếng sảng khoái.

Ưu Hương bị lấp đầy không một chút không gian thừa, hoa tâm của nàng liên tục phun ra mật dịch, trên bụng nhỏ in lên nửa hình trụ chút ẩn chút hiện, cảm giác vừa đau thốn vừa sướng khoái dâng trào mãnh liệt, nàng há to miệng, nhưng không thể kêu lên, cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ vô nghĩa!

Lâm Thanh bắt đầu bước đi, mỗi bước lại khiến thân thể Ưu Hương run lên một cái, đến gần một mặt tường gỗ, hắn để nàng áp sát lên tường, còn mình ở phía sau ra sức nhấp vào hoa huyệt, hai tay Lâm Thanh nắn bóp cặp vú mơn mởn, Ưu Hương lấy lại được chút sức lực, nàng ra sức đung đưa hông hưởng ứng, sướng khoái ngày càng mãnh liệt tăng lên..

Cao trào dần dần đến, động tác hai người càng lúc càng nhanh, cuối cùng Lâm Thanh cảm nhận được âm đạo siết chặt hết sức, hắn biết Ưu Hương đã đến cao trào.

Lâm Thanh nắc nhanh, cuối cùng mạnh mẽ đâm tới gốc dương vật!

Côn thịt cứng rắn thúc lên, cả cơ thể nhỏ nhắn của Ưu Hương bị nhấc lên một đoạn, hai chân nàng rời đất, cả người đỉnh trên dương căn căng cứng, nóng hổi như thép!

“Hự!” Lâm Thanh thở ra một tiếng, tinh dịch nồng đậm nóng bỏng bắn vào hoa tâm Ưu Hương.

“Ưmm….” Nàng rên dài một tiếng, âm tinh như suối tuôn ra, tưới lên quy đầu, dâm thủy cùng tinh dịch hòa trộn với nhau, chảy xuống trên vách tường, đọng thành vũng nhỏ dưới nền đất, thấp thoáng chút điểm đỏ như đóa hoa.

Cả hai giữ tư thế này một hồi, Lâm Thanh thoải mái cảm nhận khoái cảm dâng trào khó có, Ưu Hương dần dần lấy lại nhận thức, nghĩ lại hành động vừa rồi, lại nhìn đến tư thế hiện tại, khắp người nàng vốn đã đỏ ứng phấn hồng, lại càng thêm nóng bỏng.

Một loại mùi hương thanh đạm lọt vào mũi Ưu Hương, nàng cảm nhận được dễ chịu nên ra sức hít lấy, tâm thần cùng cơ thể vô lực dần dần lấy lại lực lượng, ý thức cũng thanh minh hơn rất nhiều, nàng phát hiệu ra đây là mùi vị trên người Lâm Thanh, may mắn đây là nhã các của Tống trưởng lão, nàng âm thầm may mắn nghĩ.

Lâm Thanh từng suýt nữa bị mộc linh khí thiêu cháy cơ thể, sau khi được Chủ Thân chữa trị vẫn còn lưu lại một số di chứng nhất định, một trong số đó chính là mùi hương thanh đạm này, mỗi khi hoan lạc đến đỉnh điểm sẽ không tự chủ được tiết ra, có công hiệu chữa trị cả tâm thần lẫn thể chất.

Đương nhiên, điều này còn cần Lâm Thanh tự mình tìm hiểu thêm.



Ưu Hương giúp Lâm Thanh mặc lại y phục cho hẳn hoi, hai người chỉnh đốn lại cẩn thận từ đầu đến chân, xác định không còn gì bất thường, Lâm Thanh đợi cho Ưu Hương thu dọn xong bừa bộn vừa rồi, sau đó dẫn theo nàng rời khỏi trạch biện phân bộ Thải Vân môn.

Ưu Hương nói Tống Khuynh Khuynh có việc cần xử lý, vì vậy trời mới còn chưa sáng đã đến thư phòng sắp xếp công việc.

Lâm Thanh vốn muốn đến chào hỏi một chút, nhưng nghĩ đến chuyện cảnh giới tăng lên, hắn định bụng lùi lại vài ngày lại gặp mặt, như thế có thể tìm một lý do qua loa.

Đã ước định Nguyên Tiêu tụ họp tại Trường An, hiện tại còn thời gian khoảng 5 tháng nữa, Lâm Thanh muốn xuôi nam sớm một chút, nhưng trước đó cần phải chuẩn bị một hồi đã, trận chiến với Lục Quý vừa rồi cho hắn biết, bản thân trước mặt một cường giả Thông Huyệt thật sự thì chẳng khác nào một con khỉ nhảy bậy cả.