Cơn mưa mùa hạ luôn đến bất chợt mà đi cũng nhanh.
Lúc Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu rời khỏi Tập đoàn Lục Đạt thì trời đã tạnh mưa rồi. Màn đêm bao phủ thành phố Vân, bởi vì vừa được nước mưa gột rửa nên cả thành phố bỗng trở nên trong lành và sạch sẽ hơn.
Lục Chi Cửu lái xe theo hướng mà Thẩm Thiên Trường chỉ, đến quán mì sợi có tên là “Nhất Kiến”.
Hai người vừa đẩy cửa bước vào đã lập tức thu hút ánh mắt của tất cả khách đến quán ăn. Thẩm Thiên Trường tưởng rằng muộn như thế này thì chắc sẽ không còn mấy người đến ăn nữa, nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá thấp sức chiến đấu của những kẻ ham ăn của thành phố Vân này rồi…
Thẩm Thiên Trường đứng trước quầy gọi hai bát mì sợi nổi tiếng của quán, sau đó cùng Lục Chi Cửu tìm chỗ trống để ngồi.
Bởi vì chỉ là quán nhỏ nên bàn ghế trong quán đều khá nhỏ, thân hình cao lớn của Lục Chi Cửu ngồi xuống giống như ngồi ở bàn ăn của trẻ con vậy, trông hơi buồn cười.
“Em cười gì?” Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường cười thì lên tiếng hỏi.
“Có phải anh ngồi không thoải mái lắm đúng không?”
“Ừ, hơi thấp…”
Thẩm Thiên Trường nghĩ, với thân phận của Lục Chi Cửu, chắc là anh rất ít khi đến những nơi như thế này, đúng là làm khó anh rồi.
“Em lại suy nghĩ lung tung.”
Thẩm Thiên Trường không còn gì để nói, tại sao người đàn ông này lại có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô như thế chứ?
“Thật ra đây cũng là lần đầu tiên em đến quán này, Tiểu Nhiễm giới thiệu cho em rất nhiều lần rồi, vừa nãy anh nói là đói nên em muốn thử đến đây ăn xem sao.”
Cô đang nói thì ông chủ đã bưng mì lên rồi.
Thẩm Thiên Trường nhìn vào bát mì trông có vẻ không giống với các quán khác thì lập tức tò mò, không biết có gì đặc biệt mà lại khiến Trần Tử Nhiễm tôn sùng đến thế.
Cô múc một thìa nước dùng đưa vào miệng trước, vậy mà lại ngon như thế! Hóa ra điểm đặc biệt là ở nước dùng!
“Ngon không anh?” Thẩm Thiên Trường hỏi Lục Chi Cửu.
“Cũng được.”
“Phản ứng của anh rất khiến người khác hiểu lầm đấy.”
Bởi vì cô cảm thấy rõ ràng là rất ngon vậy mà phản ứng của anh lại bình thường như thế.
“Anh không quan tâm ăn cái gì, anh chỉ quan tâm ăn với ai.”
“…”
Không kịp đề phòng, lại bị Lục Chi Cửu thả thính rồi… cô vẫn nên lựa chọn im lặng ngoan ngoãn thưởng thức món ngon thì hơn.
“Tách…” Trong quán đột nhiên vang lên âm thanh chụp ảnh.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn, không ngờ trong quán có khách đang cầm điện thoại chụp cô và Lục Chi Cửu, không cần nghĩ cũng biết cô và Lục Chi Cửu bị người ta nhận ra rồi.
Vị khách đó thấy Thẩm Thiên Trường quay sang nhìn thì vội vàng cúi đầu xuống giả vờ ăn mì.
Thể nào cũng sắp lên hot search cho mà xem.
“Không cần lo, anh sẽ bảo Tần Phong xử lý.”
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Chi Cửu: “Tại sao Cố Ngôn Quyết lại nói anh nợ tiền anh ấy vậy? Mà em nợ tiền anh ấy hồi nào?”
“Ừ, chuyện gỡ hot search lần trước cậu ta có góp chút sức lực, nhưng hai phút sau em lại đăng dòng trạng thái đó.”
Bàn tay cầm đũa của Thẩm Thiên Trường hơi khựng lại, quả nhiên hôm đó cô đã làm hỏng chuyện rồi…
“Gỡ hot search cần nhiều tiền lắm sao?”
“Cố Ngôn Quyết cũng không thiếu tiền.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, được rồi, cô lại “tự rước lấy nhục” rồi.
ngontinhhay.com
“Nếu như lát nữa thật sự lại lên hot search, anh không cần bảo Tần Phong xử lý đâu.” Thẩm Thiên Trường nói.
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô: “Em chắc chứ?”
Thẩm Thiên Trường buông đũa xuống, nghiêm túc nói với Lục Chi Cửu: “Lục Chi Cửu, ở bên anh, em có cần phải lo lắng không?”
Lục Chi Cửu nhếch miệng nở nụ cười, cuối cùng cô gái này cũng nghĩ thông suốt rồi: “Không cần.”
Đúng rồi, cô đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm thì có gì cần lo lắng nữa chứ?
Hơn nữa người ấy còn là Lục Chi Cửu, cô còn muốn che đậy nữa thì chẳng phải là được lợi còn ra vẻ hay sao?