Thẩm Thiên Trường thấy đáy mắt của Lục Chi Cửu đang chất chứa một cơn giận dữ đang chuẩn bị bùng phát, thậm chí khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ người anh còn ảnh hưởng đến những người đang có mặt, bọn họ đều không hẹn mà cùng im lặng nhìn cô và Lục Chi Cửu.

Cô nhớ đến chuyện cô không nói với anh là mình sẽ tham gia buổi tiệc bèn cảm thấy chột dạ, cô không cười nữa mà thay vào đó là một vẻ mặt đáng thương.

Lục Chi Cửu nhìn thấy biểu cảm này của cô thì sự tức giận trong lòng đột nhiên tiêu tan đi hơn nửa, anh hơi giận bản thân mình vì đã quá nuông chiều cô, anh cởi áo vest rồi ngồi xổm xuống khoác áo lên người Thẩm Thiên Trường, sau đó trực tiếp bế cô lên.

Thẩm Thiên Trường bị Lục Chi Cửu ôm trong lòng, mùi hương thanh mát nhàn nhạt trên người anh lập tức xộc thẳng vào khoang mũi cô, cô tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh. Đột nhiên Thẩm Thiên Trường phát hiện đã một tuần không gặp anh rồi, một nỗi bi thương bắt đầu trào dâng từ đáy lòng cô.

Cứ như thế, những người có mặt đều trợn mắt há miệng nhìn Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường đi, chiếc xe Phantom đỗ ở ven hồ mà hai người vừa bước lên lập tức biến mất trong màn đêm.

Thẩm Thiên Ca đứng trong đám đông hoàn toàn sững sờ từ khoảnh khắc Lục Chi Cửu xuất hiện, khuôn mặt mê hoặc lòng người ấy, khí thế lạnh lùng mà mạnh mẽ ấy khiến người ta không nhịn được muốn tiến lại gần, muốn dựa vào.

Đúng vậy, là người ấy, là người ấy!

Cô ta vô thức đứng thẳng người lên, thậm chí còn cố ý đứng cách xa Sở Nam Tuyển mấy bước giống như sợ bị hiểu lầm.

Nhưng lại thấy anh đi thẳng đến chỗ Thẩm Thiên Trường rồi lập tức bế Thẩm Thiên Trường rời khỏi đình ngắm cảnh.

Không biết ai trong đám đông đã nói nhỏ một câu: “Đây chính là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Lục Đạt, Lục Chi Cửu của nhà họ Lục!”

Lục Chi Cửu?

Thẩm Thiên Ca run rẩy, một cảm giác rét lạnh từ trong tim cô ta bắt đầu lan tỏa, phút chốc đã lan ra toàn thân.

Người mà cô ta tìm kiếm bao nhiêu năm.

Hóa ra, anh tên là Lục Chi Cửu!

Hóa ra anh ấy chính là Lục Chi Cửu!

Rõ ràng người đàn ông này vốn thuộc về mình! Thẩm Thiên Trường giỏi lắm, dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu để giành đàn ông với cô ta!

Thẩm Thiên Ca siết chặt hai tay, bởi vì tức giận mà cơ thể không ngừng run rẩy, cô ta thề rằng phải bắt Thẩm Thiên Trường trả giá!

***

Sau khi lên xe.

Thẩm Thiên Trường lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, từ lúc bắt đầu lên xe anh không nói với cô một câu nào.

Thẩm Thiên Trường đỡ trán, xem ra Lục Chi Cửu giận thật rồi.

Cô thấp thỏm rất lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Lục Chi Cửu, chúng ta đang đi đâu đây?”

Lục Chi Cửu không phản ứng, xem ra không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

“Lục Chi Cửu, anh mới trở về từ nước M đấy à?”

Vẫn không có phản ứng. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Trường bất lực, quyết định đâm lao phải theo lao, cô dịch người về phía Lục Chi Cửu rồi đưa tay kéo kéo ống tay áo của anh: “Lục Chi Cửu, anh đừng tức giận nữa được không? Em biết em đến tham gia lễ kỷ niệm mà không nói cho anh biết là lỗi của em, em đảm bảo lần sau sẽ nói với anh đầu tiên được không?”

Lục Chi Cửu rút lại tay áo của mình đang ở trong tay Thẩm Thiên Trường, anh khoanh hai tay trước ngực, không nói lời nào.

Thẩm Thiên Trường thấy anh từ chối như thế thì không khỏi có chút bối rối, cô thật sự không biết phải dỗ dành đàn ông thế nào.

Cô nhìn Tần Phong đang ngồi trên ghế lái: “Tần Phong, anh có thể nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể dỗ cho Tổng Giám đốc của anh vui lên được không?”

Tần Phong vốn đang yên lặng lái xe, vừa nghe thấy Thẩm Thiên Trường nhắc đến tên mình thì không khỏi nhướng mày: “Cô Thẩm, chuyện này… cũng không phải là sở trường của tôi.”

Cậu ta chỉ muốn làm một cái bóng đèn thầm lặng mà thôi!

Thẩm Thiên Trường thấy phản ứng đó của Tần Phong, cô nghĩ cô thật sự không còn đường nào khác nữa rồi bèn dứt khoát bày tỏ thái độ chân thành, nói hết những lời trong lòng mình ra.

“Lục Chi Cửu, có thể anh không biết, lúc anh nói với em là hôm nay anh phải sang nước M công tác, em thật sự đã thở phào nhẹ nhõm, bởi vì em sợ anh sẽ xuất hiện tại buổi lễ, sợ người khác biết mối quan hệ của chúng ta.”

Cô cười tự giễu: “Thật ra, điều em lo lắng nhất là người nhà họ Thẩm biết. Tin rằng anh cũng biết hoàn cảnh của em ở nhà họ Thẩm rồi, ngay từ đầu bác Cả của em chỉ muốn lợi dụng em để giúp anh và Thẩm Thiên Ca gặp nhau, nhưng…”

Thẩm Thiên Trường lại nhớ đến câu “Hay là chúng ta thử xem sao” mà cô nói với Lục Chi Cửu…

Theo lý trí, thật ra cô có rất nhiều lý do để lựa chọn Lục Chi Cửu, nhưng ngoại trừ cô ra, không ai biết rằng khoảnh khắc nói ra câu nói đó, trái tim cô đã bị Lục Chi Cửu cướp mất rồi.