Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm ra khỏi Tập đoàn Lục Đạt bèn đi đến hầm để xe lấy xe. Trên đường đến cửa hàng lễ phục, Trần Tử Nhiễm vẫn chưa hết tức tối: “Tớ nói này Thiên Trường, cậu có thể khá lên chút hay không vậy, cậu nhìn cái kiểu nịnh hót của lễ tân đó đi, nếu không phải cậu ngăn cản thì tớ sẽ bắt cô ta tức chết thì thôi.”

“Tớ cảm thấy cũng tốt mà, có thế nào thì một tuần cũng người ta cũng giúp tớ ngăn chặn mười mấy người phụ nữ đến đưa cơm, đưa thuốc, đưa ô cho Lục Chi Cửu đó.”

Trần Tử Nhiễm tràn trề thất vọng: “Cậu rộng lượng thật đấy!”

“Cậu cũng biết khuôn mặt đó của Lục Chi Cửu rồi đấy, nếu như ai ai tớ cũng phải cẩn thận đề phòng thì thế nào cũng có một ngày tớ mắc bệnh u uất mất.”

“Thì cậu cũng có thể nói cậu là bạn gái của Lục Chi Cửu mà, cậu phải biết là trên đời này có rất nhiều người phụ nữ không có hứng thú với đàn ông đã có vợ, ví dụ như tớ đây!”

Thẩm Thiên Trường liếc cô ấy: “Cậu đang cố ý khen bản thân cậu chứ gì.”

Trần Tử Nhiễm phản bác lại: “Này, rõ ràng trọng tâm câu trả lời này của tớ nằm ở vế trước. Tớ hỏi cậu, tại sao ban nãy cậu không nói với cô lễ tân đó cậu là bạn gái của Lục Chi Cửu?”

“Rất đơn giản, thứ nhất, trong tình huống đó, cho dù tớ có nói thì cô ta cũng sẽ không tin. Thứ hai, người nhà họ Thẩm vẫn chưa biết chuyện giữa tớ và Lục Chi Cửu, trước khi công ty của bọn mình đi vào quỹ đạo, tớ không muốn tìm thêm rắc rối cho mình nữa.”

Không khó để tưởng tượng, một khi người nhà họ Thẩm biết chuyện giữa cô và Lục Chi Cửu thì sẽ lại xảy ra sóng gió như thế nào. Nhưng tóm lại, cô tuyệt đối sẽ không để nhà họ Thẩm cản trở con đường mà cô đang đi.

Mà ngày hôm đó, Thẩm Thiên Việt đột nhiên xuất hiện ở cửa “Lưu Xuyên” suýt chút nữa khiến cô rối loạn, nếu như không phải Lục Chi Cửu kiên trì thì cô nghĩ cô thật sự sẽ đẩy Lục Chi Cửu ra ngay lập tức.

Haiz, người đàn ông tên Lục Chi Cửu này thật sự ngang ngược đến nỗi khiến cô không thể nào từ chối được.

***

Hai người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng ở trước cửa một cửa hàng chuyên về lễ phục.

Xe mới dừng lại, Trần Tử Nhiễm đã phát hiện cần số gặp trục trặc, cô tức sôi máu: “Cái xe ghẻ này nữa, tuần trước mới kiểm tra xong hôm nay lại bắt đầu giở chứng rồi!”

Thẩm Thiên Trường bất lực, chiếc xe này thật đúng là “chiếc xe may mắn” của các cô. Lần trước xảy ra vấn đề là lúc hai người đang trên đường đến trường để bảo vệ luận án tốt nghiệp, suýt chút nữa thì khiến hai người các cô đến muộn. Cuối cùng, Trần Tử Nhiễm phải chặn một anh chàng đi xe phân khối lớn đang ngang qua, sau khi hy sinh chút sắc đẹp và trao đổi WeChat với nhau xong thì mới có thể mượn được xe moto của người ta, hai người phóng như bay trên đường, bởi vì đi vội quá, lại không kịp đội mũ bảo hiểm nên lúc đến trường, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mặt mình đã tê dại hết cả rồi.

Thật ra gia đình Trần Tử Nhiễm đã sắm cho cô ấy một chiếc Porsche thể thao lúc cô ấy nhập học, nhưng chưa được một tuần đã bị phá đến mức không còn nhận ra hình dạng. Cuối cùng, chiếc xe bị Trần Tử Mặc cưỡng chế thu hồi, anh ta ném cho cô nàng một chiếc xe cũ loại thường.

Ban đầu cô nàng không bằng lòng, sau đó thật sự là không đấu lại được Trần Tử Mặc, mà cũng dần lái thuận tay chiếc xe second hand này rồi nên cô nàng cũng không nhắc đến chuyện đổi xe nữa.

Trần Tử Nhiễm gọi điện thoại cho công ty sửa xe xong, nhặt một viên gạch trong bồn hoa chặn bánh xe lại rồi mới cùng Thẩm Thiên Trường đi vào cửa hàng chọn lễ phục.

Hai người bước vào, nhân viên lập tức ra đón: “Cô Trần đến rồi ạ.”

Trần Tử Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: “Gần đây cửa hàng có mẫu nào mới không?”

“Cô đến đúng lúc quá, có vài mẫu mới vừa được lấy về, đến cả chúng tôi cũng chưa kịp mở ra xem nữa đấy.”

“Lấy ra cho chúng tôi xem đi.”

Nguồn: ngontinh hay.com

Lát sau, nhân viên cửa hàng đem hai bộ lễ phục ra, ánh mắt hai người lập tức sáng lên.

Đây là hai chiếc váy được may thủ công, một xanh lam một trắng, nhất là chiếc váy cúp ngực màu xanh lam ấy, viền váy được làm từ vải voan mỏng nhẹ chất lượng, màu xanh lam cùng không phải màu xanh lam thông thường mà là màu xanh lam trầm gần giống với màu xanh đen, rất nhã nhặn, khiêm tốn lại rất có khí chất.

Trần Tử Nhiễm vừa nhìn thấy thì hai mắt đã sáng lên, cô kích động nói với Thẩm Thiên Trường: “Trời ơi, chiếc váy này như được thiết kế riêng cho cậu vậy đó!”

Bình thường Thẩm Thiên Trường cũng không có yêu cầu quá cao về chuyện ăn mặc, đúng là chiếc váy cúp ngực này rất đẹp, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ mặc nó lên người mình.

Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Ừ, rất đẹp, nhưng tớ cảm thấy cậu mặc lên sẽ dẹp hơn.”

Trần Tử Nhiễm tỏ vẻ u oán: “Thôi cho tớ xin ạ, phiền cậu nhìn lại vòng eo với vòng ngực này của tớ đi, cậu đừng đả kích tớ nữa được không?”

Thẩm Thiên Trường sững người, đúng là cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Thiên Trường, chắc không phải cậu đang cảm động cho rằng tớ cố ý nhường chiếc váy này cho cậu đấy chứ? Cậu yên tâm đi, đến cả cực phẩm như Lục Chi Cửu tớ còn có thể buông tay để nhường cho cậu thì trên đời này làm gì còn thứ gì mà tớ không thể nhường được nữa chứ.”

Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô không thể nào coi tư duy của Trần Tử Nhiễm như một người bình thường được.