Thấy Ngô Hạo kéo Phùng Hỉ Mai muốn đi, Ngô Trường Phú hối hả cản lại: “Sao mà gấp thế, chuyện quan trọng như chuyển viện lên tỉnh mà không bàn bạc với gia đình lấy một câu là thế nào, muốn trị tận gốc cho mẹ con phải ghép thận, tốn mấy trăm ngàn lận đấy”.

“Phải, đúng là hết mấy trăm ngàn lận, ông định bỏ tiền ra sao?”

“Bố làm gì có tiền, làm gì có tiền đâu, chẳng lẽ con có tiền ghép thận cho mẹ con sao?”

“Đúng vậy, tôi định ghép thận cho mẹ. Chúng tôi phải đi rồi, tài xế đang giục kia kìa”.

Advertisement

Bản tính Ngô Hạo kiêu ngạo nên không gần gũi với người bố này nổi, thậm chí còn hơi chán ghét nữa là đằng khác. Mẹ bị bệnh nặng thế này mà ông ta lại chả thèm ngó ngàng gì đến bà, tự do quá mà.

Ngô Trường Phú không ngờ Ngô Hạo có tiền chữa bệnh thật, hai mắt tức thì sáng như đèn pha: “Khụ, Ngô Hạo à, xem ra trong những năm sống ở ngoài kia con đã phất lên rồi, còn biết hiếu thảo với bố mẹ nữa chứ. Thế này đi, bố sẽ lên tỉnh với các con để chăm sóc cho mẹ con”.

Sao tự dưng tốt bụng thế? Ngô Hạo ngờ vực nhìn Ngô Trường Phú, không biết ông ta muốn làm gì. Phùng Hỉ Quý và Phùng Viện Viện cũng cảm thấy khó tin. Phùng Hỉ Mai bị bệnh không phải mới một hai ngày song chẳng thấy ông ta chủ động quan tâm đ ến bà lấy một lần nào.

“Thằng cả, thằng hai, bố đã hỏi bác sĩ rồi, bệnh của mẹ các con nếu mổ ghép thận thì cần khoảng năm trăm ngàn, hai anh em trả số tiền đó đi. Thằng cả phải trả góp tiền mua nhà và xe, lại còn mới có con nên trả một trăm ngàn thôi. Thằng hai đã làm giàu thì trả bốn trăm ngàn. Số tài khoản của bố đây, hai đứa chuyển tiền cho bố rồi nhanh lên tỉnh đi, ở đây có bố lo liệu rồi, mấy đứa cần làm gì cứ làm, không cần phải lo nghĩ gì cả”.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Trường Phú lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho thằng cả Ngô Kim Cẩu.

Hóa ra ý đồ của ông ta là thế này, Ngô Hạo biết ngay lão già này muốn ôm hết tiền về tay mình, rồi khi đó tiền sẽ nằm trong tay ông ta, mẹ có được điều trị hay không sẽ do ông ta quyết định.

“Bây giờ trong tay con không có một trăm ngàn, con cũng không tin thằng hai lấy được bốn trăm ngàn tiền mặt ra. Nếu giờ nó chuyển tiền ngay thì con cũng sẽ qua nhà mẹ Lan Lan mượn tiền luôn”.

Ngô Kim Cẩu im lặng nãy giờ bỗng cầm lấy thẻ ngân hàng, nhìn Ngô Hạo chăm chăm như đang theo dõi biểu cảm của hắn.


“Đúng thế, chỉ cần thằng hai chuyển tiền thì con sẽ gọi điện mượn tiền cho chồng con ngay”.

Trịnh Lan vừa hùa theo vừa nhếch mép, đứa em rể từ đâu chui ra này nhìn sao cũng không giống người có thể trả bốn trăm ngàn cả.

“Giờ tôi cũng không có bốn trăm ngàn. Kế hoạch của tôi vốn là đón mẹ lên tỉnh khám bệnh, nếu có thận hiến tặng phù hợp thì tôi mới đi mượn tiền. Anh cả góp được bao nhiêu thì cứ góp, giờ mẹ tôi cũng đang cần tiền để làm thẩm tách đây”.

Đều biết diễn trò như nhau, Ngô Hạo đã nhìn ra ba người này diễn với mình một là để thăm dò xem hắn có tiền thật không, hai là để lừa tiền hắn. Hắn mà chuyển tiền một cái là sẽ mất số tiền đó vĩnh viễn, đồng thời bọn họ cũng sẽ không chịu đưa mẹ đi điều trị.

Cả Ngô Trường Phú lẫn Ngô Kim Cẩu đều tái mặt.

“Đệt mẹ, mày không có tiền thì huênh hoang thế làm gì! Còn đòi ghép thận, mày lo mà thay bộ quần áo khác đi, ăn mặc như ăn mày, có giàu có gì đâu. Chồng, ta đi thôi”.

Trịnh Lan mở mồm chửi bới rồi kéo Ngô Kim Cẩu lên xe.

Ngô Trường Phú cũng dữ dằn trừng mắt nhìn Ngô Hạo rồi chui vào xe con, chiếc Corolla nghênh ngang chạy đi.

“Xùy, có còn là người nữa không, không sợ bị sét đánh à!”

Phùng Viện Viện nhổ một bãi nước miếng về phía xe con.

Lúc này, Phùng Hỉ Mai bật khóc: “Ngô Hạo, đừng điều trị cho mẹ nữa, chúng ta về nhà đi”.

“Sao thế mẹ, xe bệnh viện đang chờ kia mà, bệnh viện tỉnh cũng đã bắt đầu tìm thận hiến tặng phù hợp, con cũng đã giao tiền cọc cho họ rồi”.


“Ngô Hạo à, mẹ biết con hiếu thảo nhưng bốn trăm ngàn không phải số tiền nhỏ, mẹ không đồng ý cho con mượn tiền bố vợ đâu. Ở rể vốn đã là hạ thấp giá trị rồi, nếu còn nợ tiền người ta thì con sẽ càng không ngóc đầu lên nổi trong cái nhà đó mất”.

Hóa ra Phùng Hỉ Mai tin những gì Ngô Hạo vừa nói, cho rằng hắn thật sự muốn vay tiền để trị bệnh cho mình.

Ngô Hạo dở khóc dở cười: “Mẹ à, mẹ đừng lo gì hết, con có cần vay tiền đâu. Chút nữa lên xe rồi con sẽ chuyển tiền cho Viện Viện, con bé sẽ trông nom mẹ trong quá trình điều trị. Khi mẹ xuất viện, nó sẽ vào chỗ con làm việc ngay. Trong khoảng thời gian này con sẽ trả lương cho nó”.

“Con không đi vay thật chứ?”

“Không vay thật ạ”.

“Vậy thì lên xe thôi”.

Cuối cùng Phùng Hỉ Mai cũng nín khóc, chủ động tiến về phía xe cứu thương.

Vì đã đặt trước phòng bệnh qua bệnh viện nhân dân huyện nên quá trình làm thủ tục nhập viện cho mẹ tại bệnh viện nhân dân tỉnh Ngô Hạo rất suôn sẻ, còn thuê một cô điều dưỡng hơn ba mươi tuổi để lo liệu cuộc sống thường ngày. Bởi suy cho cùng Phùng Viện Viện vẫn còn quá trẻ, tuy cũng là người nông thôn nhưng chưa trải đời nhiều nên chưa biết cách chăm sóc người khác.

Sau khi sắp xếp cho mẹ đâu vào đấy, Ngô Hạo gọi Phùng Viện Viện ra hành lang.

“Viện Viện, ban nãy anh nghe bác sĩ điều trị bảo vì khó tìm thận phù hợp nên có thể mẹ anh phải ở đây hai tháng, thời gian này phải nhờ em rồi”.

“Anh họ nói vậy thì khách sáo quá, em thân thiết với dì từ nhỏ, dì lại không có con gái, em không lo cho dì thì ai lo? Sau này anh đừng nói những lời khách sáo đó nữa nha”.

“Được. À Viện Viện này, Tiếng Anh của em thế nào?”

“Tiếng Anh ạ? Cũng tạm, dù em lên đại học rồi nhưng thành tích tiếng Anh của em vẫn cao lắm, đậu kỳ thi CET-4 luôn đó nha. Mà sao vậy anh?”