Mạc Liên Y trực tiếp ném máy tính bảng lên sofa bên cạnh, hận không thể lập tức bắt được tên viết bài báo này.

"Được rồi, ngoan, đừng giận. Ít nhất thì bài báo kia đã công nhận cậu mới là người thắng trong cuộc tình tay ba này!"

Lý Văn Dao hết sức đau lòng nhặt máy tính bảng của mình lên rồi vội vàng khuyên bảo.

Mạc Liên Y nghe Lý Văn Dao nói vậy tâm trạng mới khá hơn một chút.

"Thưa hoàng hậu, ngày hôm qua đã tiến triển với tên vô lại kia thế nào rồi!"

"Tên khốn kia còn rất tri kỷ, hôm qua tớ uống nhiều quá, không những giặt sạch quần áo cho tớ, còn chăm sóc tớ một đêm..."

Mạc Liên Y nhớ lại chuyện tối qua, nói chuyện cũng trở nên dịu dàng hơn. Lưu Minh là người đàn ông thứ hai ngoài bố ra đối xử tốt với cô ta như vậy.

"Cái gì? Các cậu ngủ cùng nhau, hơn nữa cậu còn cởi sạch mà anh ta vẫn không ra tay với cậu à?"

"Đúng là còn không bằng súc sinh!"

"Liên Y, cậu nói xem có phải tên nhà quê kia có vấn đề về mặt kia không?"

...

Lưu Minh đi đến bệnh viện Nhân Dân một chuyến xem thử tình hình khôi phục của chú Thạch và thím. Giờ hai người cơ bản đã có thể đứng lên, hơn nữa nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều. Xem ra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Nói chuyện với hai chú thím một lát, Lưu Minh lại đi tìm ông Lâm dạy cho ông ta một bộ châm cứu có thể củng cố ba hồn và bảy phách để ông ta châm cứu cho hai người họ mỗi ngày. Sau đó, anh bèn rời khỏi bệnh viện.

Vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện điện thoại đã vang lên một cuộc gọi wechat, ngó thì phát hiện là Hạ Chi.

"Lưu Minh, cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi, hay là giờ anh đến đại học y Đường Hải tìm tôi đi. Tôi mời anh ăn bữa cơm được không!"

Trương Quyên đã nói hết chuyện xảy ra ở trong câu lạc bộ cho Hạ Chi biết, cô cũng không ngờ người cứu mình vậy mà lại là tiểu thần côn đã gặp được trên máy bay.

Cuối cùng dưới sự xúi giục của Trương Quyên, cô vẫn gọi cho Lưu Minh.

Giai nhân hẹn thì đương nhiên là không dám không nghe rồi!

Lưu Minh gật đầu, đồng ý với Hạ Chi. Sau đó, anh bèn đạp xe đến thẳng đại học y Đường Hải.

Lúc này, tại đại học y Đường Hải.

Hôm nay, Hạ Chi cố tình trang điểm nhẹ một chút, kết hợp với chiếc váy voan màu trắng tôn lên dáng người thon thả của cô một cách hoàn mỹ, trông cứ như một cô gái bé nhỏ.

Hạ Chi dẫn theo hai cô bạn thân của mình chờ ở cổng trường, đôi khi ngóng nhìn xung quanh trông hơi căng thẳng.

"Hạ Chi, rốt cuộc thì ai sắp tới vậy? Vậy mà cậu lại muốn dàn trận như vậy, còn gọi bọn tớ đến, hay là đàn anh Vương vẫn luôn theo đuổi cậu kia?"

Liêm Sa Sa ăn mặc cực kỳ phong cách nhìn bạn thân của mình không kiềm được trêu.

Hạ Chi còn chưa nói chuyện, Trương Quyên đã mở miệng trước: "Rốt cuộc là ai thì giờ vẫn chưa thể nói được, song tớ có thể nói cho cậu biết, người Hạ Chi đang chờ là đàn ông và là một người đàn ông cực kỳ khí phách!"

"Hừ, đương nhiên là đàn ông rồi, lẽ nào còn có thể là con gái sao!"

Liêm Sa Sa hết sức khinh bỉ bĩu môi.

Chẳng mấy chốc, Lưu Minh đã đến đại học y Đường Hải, liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Chi trong đám đông.

Lưu Minh đẩy xe đạp đi đến trước mặt mấy cô rồi lên tiếng chào hỏi.

Liêm Sa Sa đánh giá Lưu Minh từ trên xuống dưới một lượt, không nhịn được bĩu môi nói: "Cả người đều là hàng rẻ tiền, còn đạp một chiếc xa đạp tồi tàn, cách ăn diện này đúng là đủ khí phách!"

Lưu Minh cười ha ha, cũng không để ý đến cô ta.

"Lần đó bị cảnh sát dẫn đi không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Trương Quyên không kiềm được hỏi, vốn cô ta còn tưởng rằng Lưu Minh sẽ bị nhốt trong trại tạm giam mười ngày nửa tháng, ai ngờ ngày hôm sau đã thấy anh ta đăng story lên trang bạn bè trong điện thoại của Hạ Chi.

"Không sao, lúc đó nữ cảnh sát kia có chuyện cần cầu xin tôi nên mới cố tình dẫn tôi đi!"

Lưu Minh nhìn Trương Quyên cười nói, anh cảm thấy Trương Quyên cũng không tệ lắm, cô bé này không nịnh bợ như mấy cô gái khác, còn khá là tri kỷ với bạn thân của mình.

"Tiểu thần... Lưu Minh, cảm ơn anh đã cứu tôi!"

Hạ Chi nghiêm túc đi đến trước mặt Lưu Minh, định cúi đầu nói cảm ơn anh lại bị Lưu Minh kéo lại.

"Hạ Chi, cô đừng khách sáo như vậy!"

"Chẳng phải muốn ăn cơm sao? Nói đến nỗi tôi cũng đói bụng luôn rồi nè, chúng ta đi ăn đi!"

Thực ra, hôm đó cứu Hạ Chi chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Ừ, đi thôi, chúng ta đi ăn nào!"

Hạ Chi gật đầu, dù sao cũng là sinh viên nên hôm nay cô định mời Lưu Minh đến tiệm cơm đối diện trường ăn.

Mấy người mới đi ra khỏi cổng trường, một chiếc BMW 320 đã dừng ngay trước mặt họ.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt màu hồng chải kiểu tóc undercut, trông như một doanh nhân thành công trực tiếp mở cửa xuống xe, trong tay còn cầm một bó hoa tươi.

Người đàn ông cười tươi đi đến trước mặt Hạ Chi, đưa bó hoa cho cô rồi nói: "Hạ Chi, đây là anh riêng mua cho em đó, thích không?"