Tô Huệ Chỉ liếc nhìn Lâm Hiên, cô dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Chú hai, ông nội, mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói và đã làm, con biết hai người còn có hơn 70 triệu vốn lưu động, con sẽ trả số tiền hơn 20 triệu còn lại”.

Tô Huệ Chi biết rất rõ rằng những gì ông nội và chú hai của cô nói đã xúc phạm Lâm Hiên.

Lúc này, cô sẽ không chút do dự đứng về phía Lâm Hiên.

Bởi vì cô vốn đang dự định dạy cho Tô Xương Vân một bài học, để cho ông ta biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói!

Ông cụ Tô nghe vậy, loạng choạng một cái suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

“Huệ Chi, Huệ Chỉ, chẳng lẽ con thực sự muốn nhìn ông nội chết sao? Ông nội ra 15 triệu, con ra 25 triệu, 40 triệu, 40 triệu được không?”

Khi ông cụ Tô nói những lời này, Tô Huệ Chi tức giận đến bật cười.


“Các người mới là người đã xúc phải tới cậu ấy, bởi vì ông là ông nội của con nên con sẵn sàng trả hơn 20 triệu, nhưng ông chỉ biết nhìn chằm chằm vào tiền của con, nếu không muốn chữa bệnh thì để con đưa Lâm Hiên trở về”.

Tuy rằng bề ngoài Tô Huệ Chỉ có vẻ yếu đuối, nhưng dù sao cô cũng là Điện chủ của Dạ Thần Điện, trên người có sự thô bạo và quyết đoán mà người bình thường không thể có được.

Tô Xương Vân vừa nghe vậy, lập tức nổi giận: “Tô Huệ Chị, con có ý gì? Hiện tại chú có lý do nghỉ ngờ con, cả người tên là Lâm Hiên này, và Mộc Thiên Hoa cùng nhau hợp tác lừa tiền của ông cụ”.

“Thật không nghĩ tới nhà họ Tô chúng ta nuôi con lớn như vậy, con lại làm ra những chuyện hèn hạ như vậy”.

Lúc này Tô Xương Vân cũng bất chấp tất cả, trực tiếp vu oan giá họa cho Tô Huệ Chỉ và Lâm Hiên, ngay cả Mộc Thiên Hoa đã rời đi cũng bị ảnh hưởng.

Tô Huệ Chỉ giận quá hóa cười nói: “Được rồi, tốt lắm, nói rất hay, chú thật sự cho rằng không có người có thể nhìn ra ý đồ ẩn giấu của chú sao?”

“Ông nội, chú hai, nếu đã như vậy thì con sẽ đưa Lâm Hiên về”. Nói xong, Tô Huệ Chỉ quay người chuẩn bị rời đi.

“Khụ khụ, khụ khụ, Tô Huệ Chi, thần y Lâm, hai người trở lại, một trăm triệu thì một trăm triệu”.

Cuối cùng ông cụ Tô vẫn muốn chữa trị, cho dù là 100 triệu ông ấy cũng sẵn lòng trả.

Lúc này, ông cụ Tô vô cùng hối hận, vốn dĩ chỉ cần 5 triệu là có thể sống sót.

Chỉ vì cái miệng của ông mà giờ đây phải bỏ ra tới 100 triệu!

“Ba, ba không thể tin bọn họ được, đây chắc chăn là do Tô Huệ Chi, Lâm Hiên, và cả Mộc Thiên Hoa đã hợp tác với nhau, âm mưu lừa gạt tiền của ba, ba không thể để họ lừa được!”


Tô Xương Vân nghiêm khắc khuyên can, nhưng không phải bởi vì ông ta thực sự nghi ngờ Lâm Hiên và Mộc Thiên Hoa, mà là bởi vì ông ta không muốn ông cụ Tô tiêu hết tiền vào việc chữa bệnh.

Tô Xương Vân đã tự coi mình là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, trong mắt ông ta, cả nhà họ Tô này đều thuộc về ông ta.

100 triệu này không bao lâu nữa hẳn là của ông ta, ông ta không thể để ông cụ Tô tiêu nhiều tiền như vậy để chữa bệnh.

“Xương Vân, ba muốn sống, ba rất muốn sống”.

Ông cụ Tô biết rất rõ nguyên nhân mà Tô Xương Vân ngăn cản ông ấy: “Chỉ cần ba còn sống, nhờ vào quan hệ của mình, ba có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa”.

Lúc này Tô Xương Vân không hề nghe lọt tai những lời ông cụ Tô nói, theo ông ta thấy, ông cụ Tô đang muốn dùng số tiền 100 triệu của ông ta đi chữa bệnh.

“Lão già, ông cũng đã sống đủ lâu rồi, hưởng phúc cũng hưởng đủ rồi”.

“Đưa 100 triệu này cho tôi, tôi có thể làm cho nhà họ Tô ngày càng lớn mạnh, nếu dùng để chữa bệnh cho ông, cho dù khỏi bệnh, ông cũng đâu sống được mấy năm nữa”.

Vẻ mặt tham lam của Tô Xương Vân hoàn toàn lộ rõ ra, ông ta không thèm che giấu mục đích của mình nữa, cũng không còn tôn trọng ông cụ Tô như trước nữa.


Ông cụ Tô tức giận đến toàn thân run rẩy, nếu hôm nay ông ấy chết, một nửa nguyên nhân chắc chắn là do tức chết.

“Láo xược, Tô Xương Vân, bây giờ tôi vẫn là người đứng đầu của nhà họ Tô, tôi đã vất vả xây dựng cơ nghiệp to lớn của nhà họ Tô, hơn nữa tiền cũng do tôi kiếm được, tiền của tôi, tôi muốn tiêu như thế nào là việc của tôi”.

Ông cụ Tô tức giận hét lên, bỗng móc ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong lòng ngực.

“Thần y Lâm, trong thẻ này có 100 triệu, xin cậu hãy cứu tôi, cứu tôi đi”.

Tô Xương Vân nhìn thẻ ngân hàng trong tay ông cụ Tô, tức giận nói: “Hay lắm, tôi biết chắc lão già như ông không thành thật, còn dám giấu diếm sau lưng tôi cất riêng cả trăm triệu, chẳng trách tôi cứ luôn cảm thấy tài chính của công ty có gì đó không ổn”.

“Lão già, đem tiền đưa ra đây cho tôi, còn muốn giữ lại để chữa bệnh sao, không có cửa đâu!”

Trong khi nói chuyện, Tô Xương Vân đã đưa tay ra, chuẩn bị giật lấy thẻ ngân hàng từ trong tay ông cụ Tô.