Lâm Hiên ngước mắt lên thì thấy người tới không ai khác chính là Tô Huệ Chi.
“Ông chủ Tiêu mời tôi đến chỗ ông chủ Tô để chữa bệnh. Đây là nhà của cậu?”
Ông chủ Tô?
Trước kia anh có nghe nói ba của Tô Huệ Chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thành người thực vật.
Bây giờ, anh lại nhìn thấy Tô Huệ Chỉ xuất hiện ở đây nên hiển nhiên đã đoán được đây chính là nhà Tô Huệ Chỉ.
“Đúng, đây là mẹ của tớ. Chú Tiêu, cảm ơn chú đã quan tâm đ ến bệnh của ba con.”
La Xuân Uyển nghe vậy thì bất mãn nói: “Huệ Chỉ, cậu ta thì quan tâm gì chứ? Tiêu Thiên Hàn cậu ta không hề có ý tốt mà chỉ muốn mượn tay tên nhóc này để giế t chết ba con, như thế cậu ta mới có thể xóa bỏ ràng buộc với nhà chúng ta.”
Tô Huệ Chỉ sửng sốt giải thích: “Mẹ, chắc mẹ đã hiểu lầm rồi, ba năm qua chú Tiêu đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều, sao chú ấy có thể hại ba được?”
“Sao lại không thể? Huệ Chi, con quá ngây thơ, con tự xem thử tên nhóc này bao nhiêu tuổi? Mà cậu ta còn lớn tiếng khoe khoang là có thể chữa khỏi cho ba con, chẳng lẽ cậu ta còn giỏi hơn những bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước khác sao?”
La Xuân Uyển hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Hiên: “Tiêu Thiên Hàn đã cho cậu lợi ích gì để cậu đến đây hại
Trường Lan nhà tôi.”
“Thưa bác, cháu thật sự đến để chữa bệnh, hơn nữa hôm nay cháu có thể khiến cho bác trai mở miệng nói chuyện.”
Âm thanh Lâm Hiên không lớn nhưng lời nói ra khiến người ta kinh hãi.
Hôm nay có thể khiến ông ấy mở miệng nói chuyện?
“Cậu Lâm, lời cậu nói lúc nấy là thật sao?” Tiêu Thiên Hàn cực kỳ hưng phấn.
Lúc nào, Tô Huệ Chi cũng kích động nắm lấy tay Lâm Hiên, nói: “Lâm Hiên, cậu nói thật sao?”
“Thật.”
Giọng điệu Lâm Hiên vô cùng kiên định mang theo sự tự tin không thể nghi ngờ.
Tô Huệ Chi nhớ đến phương pháp mà Lâm Hiên đã dạy cho cô để cứu ông nội, vì thế cô nhìn về phía La Xuân Uyển.
“Mẹ, Lâm Hiên thật sự biết y thuật, con cũng tin tưởng Lâm Hiên, mẹ chỉ cần cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy thử một lần thôi. Ba bị liệt đã ba năm, mẹ không muốn ba tỉnh lại sao?”
Rốt cuộc thì La Xuân Uyển cũng động tâm, bà ta nhìn chăm chăm Lâm Hiên một lúc mới nói: “Được, tôi cho cậu cơ hội, nếu cậu thực sự có thể chữa khỏi cho Trường Lan thì La Xuân Uyển tôi chắc chắn sẽ báo đáp thật hậu hĩnh.”
“Nhưng nếu cậu hại chết Trường Lan, La Xuân Uyển tôi chắc chắn sẽ kiện cậu, để cậu không được chết tử tế."
Lâm Hiên chỉ có thể cười trừ, nhưng hắn không để ý lắm: “Ông chủ Tiêu, giúp tôi chuẩn bị một bộ châm bạc.”
“Tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Tiêu Thiên Hàn nhận lấy một chiếc hộp phong cách cổ xưa từ tay vệ vĩ.
“Đây là một bộ châm bạc mà tôi đã dùng rất nhiều tiền để mua được, hôm nay tôi liền tặng cho cậu Lâm.”
Lâm Hiên kinh ngạc, tổng cộng có một trăm lẻ tám cây châm bạc, dù hiện giờ các thầy thuốc Trung y lớn tuổi cũng hiếm có được một bộ châm bạc hoàn chỉnh đến vậy.
“Cảm ơn ông chủ Tiêu.”
Lúc Lâm Hiên mở hộp ra thì hai mắt sáng lên: "Châm bạc Huyền cấp."
Còn là một bộ châm bạc Huyền cấp hoàn chỉnh!
Châm bạc được chia thành bốn cấp bậc là Thiên, Địa, Huyền và Hoàng. Hoàng là cấp thấp nhất và Thiên là cấp tốt nhất.
Một bộ châm bạc Huyền cấp hoàn chỉnh có giá trị cực cao.
Lâm Hiên cầm lên một cây châm bạc, chuẩn bị châm cứu. “Chờ đã”
Lúc này, một giọng nói kiêu căng vang lên: “Cậu là aï? Ai cho phép cậu châm cứu cho bác trai?”
Giọng nói vừa dứt liền nhìn thấy một thanh niên mặc âu phục, đi giày da và một người đàn ông có râu tóc bạc phơ từ cửa bước tới.
La Xuân Uyển thấy người vừa tới thì lập tức mỉm cười nói: “Cậu Lý đến rồi sao, Huệ Chi sao con còn đứng ngây ra đó, không mau đi rót cho cậu Lý một chén trà.”
Vẻ mặt vui vẻ của La Xuân Uyển hoàn toàn trái ngược với thái độ khi bà ta đối xử với Lâm Hiên.
“Bác gái khách sáo quá. Lúc cháu biết bác trai bị bệnh thì cháu đã liên lạc với đại sư Đan Dã Tử ở Yên Kinh đến, ông ấy là một bác sĩ Trung y nổi tiếng của Hiệp hội Y học ở Yên Kinh, có lẽ sẽ có biện pháp chữa khỏi bệnh cho bác trai.”
La Xuân Uyển nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh cậu. Lý, lộ ra vẻ mặt phấn khởi: “Vẫn có mỗi cậu Lý quan tâm đ ến ông ấy, không giống như một số người đạo đức giả chỉ biết làm việc qua loa cho có.”