Chương 130: Kế hoạch
Trình Nhất Hoan mệt mỏi ngồi xuống sô pha, anh ngả người ra sau, tay đưa lên vuốt mặt. Lời nói vừa rồi chỉ là lời nói trong khi tức giận của Hàn Duệ nhưng lại khiến anh có chút nhói lòng. Thời gian cả hai quen biết nhau không phải quá dài nhưng trong lòng anh lại có một điều gì đó rất khó tả. Ví dụ như khi ở bên Hàn Duệ chỉ muốn trêu chọc cậu, lâu dần thì càng tham lam muốn dính liền với cậu không rời.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Duệ yếu đuối, rơi nước mắt trước linh cữu, anh chỉ muốn vòng tay ôm người kia vào lòng. Chính anh cũng không biết thứ tình cảm đang tồn tại trong mình là gì nhưng có lẽ anh đã sai thật rồi.1

Trình Nhất Hoan còn chưa kịp đau buồn xong thì nhận được tin nhắn của Hàn Thiên.

Ting~

“Cậu về nước đi, tôi quay lại rồi đây.” Tin nhắn kia chỉ hiển thị khoảng 10 giây rồi tự động biến mất. Trình Nhất Hoan chưa tin vào mắt mình, anh dụi dụi rồi bật dậy chạy đi thu sếp hành lí cho cả mình và Hàn Duệ sau đó ra sân bay đặt vé về nước ngay lập tức.

Ngồi trên máy bay trấn tĩnh suy nghĩ lại toàn bộ mọi việc, Trình Nhất Hoan mới hiểu ra vì sao Hàn Duệ lại đột nhiên về nước gấp như vậy lại còn tức giận đến thế. Anh thở dài cầm chặt lấy chiếc điện thoại lòng thầm mắng chửi: “Hàn Thiên xem chuyện tốt cậu làm kìa, vừa mới quay lại đã gây rắc rối cho tôi. Ân huệ này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Sở dĩ lần này Hàn Thiên gọi tất cả mọi người về bởi anh đã tính sẵn một kế hoạch chu toàn. Thù cũ nợ mới đã đến lúc phải tính với hắn rồi.

Mọi người đã tới đông đủ, đây toàn là những người thân tín đáng tin cậy. Hơn nữa cho dù Hàn Trí Minh có biết tin anh vẫn còn sống thì cũng không có gì đáng lo ngại bởi sớm muộn gì anh cũng lộ diện. Chỉ là muốn dành cho hắn một bất ngờ lớn.

Hàn Mẫn Nhu vừa thấy Hàn Thiên thì òa khóc chạy đến ôm anh.

“Anh Hàn Thiên, anh vẫn còn sống dọa chết em và mọi người rồi. Anh có biết anh ác như thế nào không? Hại em ngày nào cũng khóc đến hai mắt sưng cả lên. Anh nhất định phải bồi thường.”

Hàn Thiên bị ôm đến cứng ngắc, anh bật cười xoa huyệt thái dương, vẻ mặt hết sức đau khổ. Ánh mắt nhìn cô như đang cầu cứu.

Vậy mà Vương Bảo An lại coi như không thấy cô nhún vai nói nhỏ: “Đáng đời anh.”

“Được rồi Mẫn Nhu, em buông anh ra trước có được không?”

Hàn Mẫn Nhu lúc này mới chịu buông ra, tay gạt nước mắt.

“Xem nào tiểu Mẫn Nhu nay đã lớn thế này rồi còn khóc thành bộ dạng này, xấu chết đi được.”

“Còn không phải tại anh sao?”

Châu Hân Hân và Lí Kiệt, hai con người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Người trước mặt là Hàn Thiên? Anh ta vãn còn sống?”

“Anh không nhìn nhầm đấy chứ? Không phải bị ảo giác rồi?”

“Hai người không nhìn nhầm đâu, mau vào đây. Lát nữa em sẽ giải thích mọi chuyện.”

Trình Nhất Hoan từ khi đến thì không nói lời nào, anh chọn một góc rồi ngồi xuống, chỗ này cách khá xa chỗ của Hàn Duệ. Anh có liếc mắt nhìn Hàn Duệ rồi lại chuyển qua hướng khác.

Hàn Thiên kể vắn tắt lại toàn bộ mọi chuyện sau đó tất cả mọi người cùng bàn kế hoạch.

Chứng cứ phạm tội của Hàn Trí Minh, Hàn Thiên đều đã nắm trong tay nhưng việc đáng lo ngại là tầm ảnh hưởng của anh ta trong thế giới ngầm.

Không phải hiển nhiên mà anh ta có thể một tạo dựng một tập đoàn lớn sánh ngang với Hàn gia.

Hàn Duệ mở laptop bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch nhưng vì lớp bảo mật của tên hacker Tiểu Hoàng kia quá mạnh nên vẫn cần sự phụ trợ của Trình Nhất Hoan.

Trong suốt cả quá trình Trình Nhất Hoan ngoài tập trung vào công việc thì không nói một nào nào, thực sự quá khác với ngày thường khiến Hàn Duệ có chút không quen. Chẳng phải thường ngày tên này ồn ảo muốn nhức cả đầu, phải để anh hướng đầu súng vào mặt mới chịu im? Sao hôm nay lại im lặng quá vậy?

Nhưng cũng không có thời gian để quan tâm, Hàn Duệ dành sự tập trung tuyệt đối vào laptop. Một lớp bảo mật mới càng khó phá càng khiến anh cảm thấy kích thích.

Mấy người còn lại thì mỗi người một việc.

Chỉ trong một đêm những công ty con của Hàn Trí Minh liên tiếp xảy ra chuyện.

Trong căn phòng làm việc, vang vọng tiếng gõ bàn phím cành cạch. Là Tiểu Hoàng đang đấu chọi là với Hàn Duệ.

Tiếng điện thoại liên tục vang, mỗi cuộc gọi đều mang đến một tin xấu.

“Alo, tổng giám đốc, liên tiếp hơn năm công ty con của chúng ta đều bị phanh phui ra những chứng cứ phạm tội.”

“Phải làm sao đây?”

“Tiếng quát đầy tức giận của Hàn Trí Minh khiến người kia run cầm cập: “Lũ vô dụng, lập tức nghĩ cách giải quyết cho tôi. Nếu không thì cả ông và bọn chúng đều cuốn gói cút đi.”

“Vâng…vâng tôi sẽ nghĩ cách ngay.”

Reng…reng…

“Alo tổng giám, chi nhánh của chúng ta tại T vướng vào vụ bê bối buôn lậu…”

Người kia chưa kịp nói dứt câu đã bị Hàn Trí Minh cắt ngang: “Lũ vô dụng, tự xử lí cho tôi.”

Hiếm hoi lắm mới có một giây yên tĩnh, Hàn trí Minh xoa xoa huyệt thái dương.

“Tiểu Hoàng sao rồi?”

“Bọn chúng quyết không ngừng lại, lớp bảo mật yếu đi rồi. Tôi đang cố sửa chữa lại.”

“Lũ khốn, để xem lần này các người có bản lĩnh gì? Hàn Duệ, cậu cũng thật cứng đầu. Còn không biết nhìn gương anh trai mình?”

“Muốn chết như vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu.”

“Đến lúc đó để xem còn ai dám chống lại Hàn Trí Minh này?”