Chương 108: Hắc Ám Hải Ma

Đúng như lời Hoa Nhất Thành nói, một kiếm của Diệp Vân đâm ra, lôi quang chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó Hắc Diệu Kiếm liền phốc một tiếng, đánh trúng vào Bích Nhãn Tinh Thú trong bóng tối.

Nhưng mà, tiếng kêu sợ hãi và cuồng bạo cũng không xuất hiện giống như tưởng tượng. Hai con mắt xanh biếc cách đó một trượng chỉ tản mát ra một điểm hào quang mà thôi.

“Hả? Hắc Diệu Kiếm đánh trúng cái gì vậy?” Trong lòng Diệp Vân vô cùng nghi hoặc.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Hoa Nhất Thành lại vang lên: “Diệp huynh đệ, đừng chần chờ gì nữa, chúng ta tiếp tục đi, bằng không thì chỉ sợ chúng ta sẽ mãi mãi bị vây hãm trong mảnh hắc ám vô tận này đó.”

Dù cho tràn đầy nghi hoặc, thế nhưng lại đúng như Hoa Nhất Thành nói, điều quan trọng nhất hiện tại chính là có thể thoát khỏi vòng hắc ám vô biên này. Nếu như bị hãm tại đây thì chỉ sợ vĩnh viễn không thể ra được.

Linh lực từ trong lòng bàn tay mãnh liệt tuôn ra, sau đó liền nhập vào trong Hắc Diệu Kiếm.

Trong chốc lát, trong mảnh không gian có thể thôn phệ toàn bộ ánh sáng này, lôi quang đại thịnh, điện xà bay múa.

Mặc dù thời gian vô cùng ngắn ngủi, thế nhưng vẫn có thể chiếu sáng toàn bộ phạm vi mười trượng xung quanh.

Diệp Vân trông thấy một đầu quái vật vô cùng to lớn, phải lớn hơn cả mười trượng. Mà hai đoàn ánh sáng xanh biếc kia, nào phải là hai con mắt của nó, mà chính là hai đoàn ánh sáng, giống hệt hai con mắt, lơ lửng trước người nó mà thôi.

Thoáng nhìn qua thì Diệp Vân thấy được, con quái vật này toàn thân trắng xám, trước người đang có một bộ móng vuốt cực lớn tản ra hàn mang sắc bén. Diệp Vân tin tưởng, nếu như một trảo của nó đánh đến thì với tu vi hiện tại của hắn, thì không thể nào ngăn được.

Con quái vật này đâu phải là Bích Nhãn Tinh Thú gì, mà là một đầu quái vật mà Diệp Vân chưa bao giờ nhìn thấy, có thể còn vượt qua phạm trù của yêu thú, trở thành linh thú sơ khai.

Linh thú yếu nhược nhất thì tu vi cũng có thể so với Luyện Khí Cảnh, mà đầu quái vật trước mắt này thì sao có thể nói là linh thú sơ khai.

Hoa Nhất Thành cố ý dẫn dụ hắn tới đây!

Trong khoảnh khắc, Diệp Vân đã hiểu ra. Toàn bộ tất cả sự việc này đều là do Hoa Nhất Thành cố ý sắp đặt. Từ khi gặp hắn thì tên gia hỏa Hoa Nhất Thành này đã cố ý lập mưu tính kế với hắn.

Trong lòng Diệp Vân tràn đầy nghi hoặc, vì cái gì mà tên gia hỏa tự xưng đến từ Tề Dương Tông này lại hiểu rõ phiến đại dương của tầng ba này như vậy. Nhưng mà, hiện giờ điều đó cũng không trọng yếu nữa, mà điều quan trọng hiện giờ chính là…, làm sao có thể đối phó với đầu linh thú trước mắt này, còn có Hoa Nhất Thành đứng kề kề bên cạnh nữa.

“Hoa huynh, ngươi đúng là lắm âm mưu quỷ kế a.” Thanh âm của Diệp Vân lạnh lùng vang lên, quanh quẩn trong bóng tối.

“Cái gì? Diệp huynh đệ ngươi nói vậy là có ý gì?” Thanh âm của Hoa Nhất Thành lại mang theo một tia kinh ngạc.

“Diệp Vân lạnh lùng nói: “Hoa huynh trăm phương ngàn kế dẫn ta xuyên qua phiến đại dương, tiến vào mảnh không gian hắc ám vô tận này, chẳng lẽ đều là vô tình?”

Hoa Nhất Thành trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói: “Ngươi phát hiện ra từ khi nào?”

“Lúc ở trước thủy cầu kia, ngươi có nói một câu: Chúng ta đã đến!”

Chúng ta đã đến!

Bốn chữ đơn giản này đã nói lên, Hoa Nhất Thành sớm đã biết đến chỗ này. Bằng không mà nói thì phản ứng của hắn và Diệp Vân sẽ giống nhau, vô cùng kinh ngạc, sau đó thì mừng rỡ đến phát điên. Thế nhưng hắn lại không có biểu hiện như vậy, vô cùng bình tĩnh nói ra một câu, chúng ta đã đến.

“Xem ra là ta đã quá sốt ruột rồi.” Hoa Nhất Thành cười cười, lơ đễnh nói.

“Sau đó, khi tiến vào trong mảnh hắc ám vô biên này, ngươi cầm theo viên Dạ Minh Châu kia, di chuyển lòng vòng, hết thảy đều nói lên ngươi vô cùng hiểu rõ đối với pháp tắc không gian. Mà đầu yêu thú này, chắc hẳn cũng chả phải là Bích Nhãn Tinh Thú.” Diệp Vân chậm rãi lên tiếng, không nóng không lạnh.

“Diệp huynh đệ quả nhiên không hổ là đệ tử Thiên Kiếm Tông, một kiếm vừa rồi phá vỡ hắc ám, đúng là vô cùng cao minh. Không sai, đó cũng không phải là Bích Nhãn Tinh Thú, mà chính là linh thú cửu cấp Hắc Ám Hải Ma, sống trong hắc ám, sở trường là hắc ám.” Trong tiếng nói của Hoa Nhất Thành mang theo một tia kinh ngạc, lập tức cười lên ha hả.

Linh thú cửu cấp? Thực lực của nó tương đương với Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, bất kể là tu vi của Hoa Nhất THành hay là Diệp Vân thì cũng không đủ đế nó nhét kẽ răng.

“Hoa huynh đối với Hoa Vận bí tàng này đúng là hiểu rõ a, chẳng lẽ đã đi vào một lần rồi?” Diệp Vân nghe vậy thì cũng không hề tỏ ra vẻ phẫn nộ, trái lại thì tiếng nói càng ngày càng băng lãnh.

Hoa Nhất Thành cười nói: “Đúng là không phải, lúc trước ta đúng là đã lừa gạt Diệp huynh đệ. Ta cũng không phải là đệ tử của Tề Dương Tông, mà Hoa Vận bí tàng này chính là mộ địa của tiền bối của ta, lần này vào đây, vừa vặn gặp phải Diệp huynh đệ, cũng có thể giúp sức cho ta một chút.

Diệp Vân cười lạnh, nói: “Giúp ngươi, chính là để cho ta làm mồi trong miệng con linh thú cửu cấp này?”
Hoa Nhất Thành nói: “Sao lại là làm mồi? Nói không chừng Diệp huynh đệ cố ý ẩn nấp tu vi, hoặc là trong người có bảo vật trân quý mà chưa muốn lấy ra, cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của con Hắc Ám Hải Ma này cũng không chừng.”

Diệp Vân nghe vậy thì cũng không tức giận, ngược lại thì cười nói: “Như vậy thì toàn bộ đều là do Hoa huynh tính toán kỹ lưỡng rồi, ta hôm nay dù muốn sống cũng không được.”

Thanh âm của Hoa Nhất Thành lúc này chợt vang vọng, lúc xa lúc gần: “Sống hay chết thì phải nhìn vào bổn sự của Diệp huynh đệ rồi, nếu như ngay cả linh thú cửu cấp mà cũng không thể chiến thắng thì chết cũng là việc sớm hay muộn mà thôi, nào có liên quan gì đến ta.”

Rống!

Thanh âm của Hoa Nhất Thành vừa mới biến mất thì hai đạo quang điểm xanh biếc phía trước Diệp Vân bỗng nhiên sáng rực lên, chiếu sáng phạm vi cả trăm trượng.

Diệp Vân giờ này đã có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của Hắc Ám Hải Ma, cao chừng hơn mười trượng, tứ chi tráng kiện, mà trên hai chân trước của nó lóe lên những chiếc móng vuốt sắc bén, trông như những thanh trường kiếm vậy, tỏa ra hàn mang lạnh lùng.

Thân thể to lớn ấy được bao trùm bởi một bộ lông xám trắng, mỗi khi thân thể hơi rung lên một cái là từng chiếc lông lại dựng đứng lên, trông như những mũi cương trâm bén nhọn, trông vô cùng khủng bố.

Thân ảnh Hoa Nhất Thành lúc này xuất hiện cách Diệp Vân hơn mười trượng phía bên trái, trên mặt mang theo sự vui mừng. Tiếp đó, trong tay hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ như máu, rồi nổ tung trên đầu của Diệp Vân.

Trong khoảnh khắc, đầu Hắc Ám Hải Ma giống như phát điên, mãnh liệt chồm lên, lao về phía Diệp Vân.

Linh thú cửu cấp tương đương với Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, căn bản là thứ Diệp Vân không thể chống lại được, cho dù chỉ là cái cự chưởng mang theo hàn mang lạnh lùng kia quét qua thì chỉ sợ không chết cũng trọng thương.

Đạo ánh sáng màu máu mà Hoa Nhất Thành đánh ra trên đầu Diệp Vân kia cũng không biết là cái gì, dường như lại có thể khiến cho Hắc Ám Hải Ma phát điên lên, điên cuồng lao về phía Diệp Vân.

Con linh thú cửu cấp này giống như một ngọn núi nhỏ này ầm ầm lao đến, chỉ cần nó đụng trúng một cái thì chỉ sợ Diệp Vân hắn liền đi tong ngay lập tức.

Diệp Vân sớm đã có phòng bị, tuy rằng tốc độ của Hắc Ám Hải Ma vô cùng nhanh chóng, nhưng hắn sớm đã làm ra động tác né tránh, chân xê dịch một cái rồi biến mất tại chỗ, sau đó liền xuất hiện cách đó mười trượng.

Oanh!

Một âm thanh cực lớn vang lên, thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi của quái vật ầm ầm va chạm với mặt đất khiến cho phạm vi cả trăm trượng cũng không ngừng run rẩy. Trong mơ hồ, Diệp Vân tự hồ thấy được từng cỗ khói bụi màu đen bay múa trong không trung, nhưng chỉ ngay lập tức liền biến mất vô ảnh vô tung.

Hắc Ám Hải Ma một kích không trúng, thân thể cao lớn liền mãnh mẽ quay lại. Lần này, hai đạo quang ảnh màu xanh biếc cũng lóe lên ánh sáng âm u. Nhưng điều khiến cho Diệp Vân chú ý chính là, hai con mắt chính thức của nó, lớn như quả dưa hấu, lúc này cũng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

Diệp Vân tuy rằng không biết tại sao hai mắt của con Hắc Ám Hải Ma này sao tự dưng lại chuyển sang màu đỏ như vậy, thế nhưng theo bản năng, thân hình hắn lóe lên rồi nhảy sang bên cạnh. Trực giác của hắn bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát cơ khó có thể chống lại sắp ập đến.

Chỉ thấy trong con mắt đỏ rực đó bỗng nhiên bắn ra một tia máu,bắn thẳng về địa phương mà Diệp Vân vừa đứng.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy ở trên mặt đất bốc lên một đoàn quang vụ, thôn phệ lấy huyết quang, nhưng mà tựa hồ như năng lượng trong huyết quang quá cuồng bạo, cho nên quang vụ thiếu chút nữa bị xé rách, phải khó khăn lắm mới có thể thôn phệ sạch sẽ.

Diệp Vân ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì trong lòng tràn đầy kinh hãi. Vừa rồi năng lượng ẩn chứa trong tia huyết quang kia, chỉ sợ là cao thủ Luyện Khí Cảnh hậu kỳ như La Văn Thành cũng không thể đơn giản mà chống lại được, chứ nói chi là hắn.

Nhưng mà đối mặt với tuyệt cảnh như vậy, nhưng Diệp Vân lại mơ hồ sinh ra một tia hy vọng. Trong lòng hắn cảm thấy có một tia sáng lóe lên.

Nếu như đầu Hắc Ám Hải Ma này thật sự là linh thú cửu cấp, thực lực có thể so sánh với Luyện Khí Cảnh đỉnh phog thì như vậy, theo lý mà nói thì mặc kệ trực giác của Diệp Vân có như thế nào thì đều khó có thể tránh né được hai lần công kích của nó. Thực lực của Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, căn bản không phải hiện tại hắn có khả năng trốn tránh được.

Như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là đầu Hắc Ám Hải Ma này không phải là linh thú cửu cấp, hoặc là thực lực của nó đã bị hạn chế một phần nào đó. Một kích vừa rồi, năng lượng ẩn chứa trong huyết quang kia chắc chắn chỉ ngang bằng với công kích của La Văn Thành, thậm chí chỉ hơn có một chút mà thôi.

Điều này có thể thấy được, Hắc Ám Hải Ma đúng là có tu vi của linh thú cửu cấp, thế nhưng mà tốc độ và công kích của nó lại không có như trong tưởng tượng, thậm chí là hai đợt công kích vừa rồi, còn có chút chậm chạp. Theo lý mà nói thì điều này tuyệt không thể xảy ra.

Thực lực của Hắc Ám Hải Ma đúng là đã bị hạn chế.

Tuy rằng không biết là tại sao mà bị hạn chế, cũng không biết là hạn chế như thế nào. Nhưng mà, đây đúng là một tin tức tốt lành đối với Diệp Vân bây giờ, bằng không mà nói thì, với tu vi của hắn, đúng là không thể nào sống sót được.

Diệp Vân cũng không có để ý là, sau khi đạo công kích thứ hai của Hắc Ám Hải Ma bị thất bại thì đã khiến nó vô cùng phẫn nộ. Nó điên cuồng hét lên một tiếng, toàn thân đứng dựng người lên, sau đó nhảy chồm về phía trước. Thân hình như một ngọn tiểu sơn, cứ như vậy mà biến mất vô tung vô ảnh trong hắc ám vô tận, chỉ còn lại hai đạo quang ảnh tỏa ra ánh sáng xanh biếc, lơ lửng trong đêm đen.

Diệp Vân lúc này trở nên ngưng trọng. Hắc Ám Hải Ma chính là linh thú cửu cấp, lúc nhìn thấy nó thì cũng khó có thể chiến thắng, vậy mà giờ nó còn ẩn nấp trong bóng đêm, một khi đánh lén thì đúng là khó có thể phát hiện và ngăn cản.

Diệp Vân nín hơi ngưng thần, nhìn ra xung quanh. Thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra điều gì cả, chẳng những Hắc Ám Hải Ma đã biến mất mà ngay cả Hoa Nhất Thành cũng đã biến mất theo.

Nhưng mà Diệp Vân hắn lại có một áp lực khó có thể nói rõ, hắn cảm thấy dường như thiên địa trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ xuống, chôn vùi hắn tại đây.

Ngay khi Diệp Vân vừa cảm thấy như vậy thì hắc ám vô tận bỗng nhiên như một bức màn đen kịt, từ bốn phương tám hướng đồ dồn về phía Diệp Vân, bao vây hắn ở bên trong.

Sau một khắc thì Diệp Vân bỗng ngửi thấy một mùi vị khá là buồn nôn.

“Cái gì vậy? Hoa Nhất Thành, ngươi ra đây cho ta!” Diệp Vân phẫn nộ quát lên một tiếng, Hắc Diệu Kiếm trong tay quét ngang ra.

Nhưng mà, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, hắc ám trước người hắn dường như biến thành thực chất, cứng rắn như sắt. Hắc Diệu Kiếm chém lên thì bắn ra vố số tia lửa.

Hắc ám xung quanh đã biến thành một cái lồng giam, bao vây Diệp Vân lại.