Chương 107: Bích Nhãn Tinh Thú

Ánh sáng bên trong thủy cầu lưu chuyển, tỏa ra từng đạo ánh sáng dập dờn, nhưng bất luận là cứ chiếu đến cửa động đen ngòm phía rặng san hô kia thì không hề có tia sáng nào phát ra, toàn bộ hào quang đều bị hấp thu sạch sẽ.

Hoa Nhất Thành gần như không hề liếc về phía cái thủy cầu kia mà chỉ nhìn chằm chằm vào cửa động đen kịt.

“Hoa huynh, huynh có phát hiện gì không?” Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt hiện ra một tia dị sắc.

“Không có gì cả, nhưng ta nghĩ, nếu có bảo tàng thì chắc hẳn là nằm trong động này mà thôi, nhưng nó lại đen kịt một mảnh như vậy, giống như ánh sáng không thể chiếu vào, không biết trong đó có nguy hiểm gì không?” Hoa Nhất Thành trầm giọng trả lời.

“Nếu như đã đến đây thì sao không vào đó thăm dò một phen. Không lẽ Hoa huynh cứ như vậy mà lùi bước?” Diệp Vân cười nói.

Hoa Nhất Thành nghe vậy thì đáp: “Tự nhiên là không có chuyện đó, Diệp huynh đệ, ngươi đi sau ta, cùng nhau chiếu cố cho nhau.”

Trong lòng Diệp Vân hơi bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng Hoa Nhất Thành sẽ không biết vô sỉ mà nói là rằng Diệp huynh đệ ngươi đi trước, ta sẽ bảo hộ phía sau, nhưng không thể ngờ được là Hoa Nhất Thành lại chủ động yêu cầu đi trước.

Chẳng lẽ tên gia hỏa đến từ Tề Dương Tông này đúng là một tên chính nhân quân tử, nghĩa bạc vân thiên?

Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa như trời (tạm hiểu là vô cùng quân tử, đường hoàng.)

Tiên đạo khó khăn gian khổ đến bực nào? Bao nhiêu tu sĩ chỉ vì một chút tài nguyên mà nguyện ý tranh giành đến mức người sống ta chết, mất đi mạng sống.

Mà mỗi một tu sĩ tiến vào Hoa Vận bí tàng này, chẳng phải đều là vì một phần tài nguyên, một kiện bảo vật thôi ư? Nếu như nói, tùy tiện gặp được một người hết sức chân thành với ngươi, hảo huynh đệ nghĩa bạc vân thiên, một chính nhân quân tử, căn bản là không thể, đặc biệt là sau khi trải qua ba năm làm đệ tử tạp dịch, Diệp Vân sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào cả.

Hoặc nói là, trong Hoa Vận bí tàng này, hắn sẽ không tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ Tô Linh ra.

Ngược lại cũng không phải là do hắn đồng hành lâu với Tô Linh mà sinh ra hảo cảm, cũng không phải là Tô Linh xuất thân tôn quý, là con gái của Tô Hạo, phong chủ Vô Ảnh, một trong tứ đại phong của Thiên Kiếm Tông. Với thân phận như vậy thì chẳng lẽ nàng ta lại thiếu bảo vật và tài nguyên? Mà chính là hắn và Tô Linh dường như có một thứ tình cảm khó hiểu nào đó đang âm thầm sinh sôi, vì vậy trong mắt hắn giờ này, Tô Linh là người mà hắn tin tưởng nhất, tin tưởng tuyệt đối.

Trước mắt, tên Hoa Nhất Thành đến từ Tề Dương Tông này, Diệp Vân không hề tin tưởng hắn nửa phần.

Sau khi suy nghĩ như vậy, vừa định nói là, cứ để ta đi trước, Hoa huynh ngươi ở phía sau bảo hộ là dược. Lời nói này vừa đến miệng lại nuốt xuống, hắn sợ Hoa Nhất Thành vừa rồi chỉ ra vẻ khiêm tốn với Diệp Vân hắn mà thôi. Nếu hắn nói ra như vậy thì Hoa Nhất Thành lại nói, như vậy cũng tốt, vậy Diệp huynh đệ ngươi đi trước, làm phiền ngươi rồi, thì hỏng bét.

“Hoa huynh yên tâm, tuy rằng chúng ta mới chỉ quen biết nhưng tính tình lại hợp nhau, giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Huống hồ chúng ta tiến vào Hoa Vận bí tàng này chính là tìm kiếm bảo vật, tăng cường tu vi, tự nhiên đều phải đồng tâm hiệp lực, chiếu cố lẫn nhau. Hoa huynh cứ yên tâm, ta sẽ bảo hộ tốt phía sau, cho dù có nguy hiểm đến cỡ nào thì huynh đệ cũng sẽ ngăn lại giúp ngươi.” Diệp Vân cao giọng nói ra, biểu lộ vô cùng chân thành.

“Như vậy thì không thể tốt hơn rồi. Huống hồ trong này dường như cũng không nguy hiểm như ta tưởng tượng. Dù sao muốn tầm bảo thì vẫn nên đi Thủy Vân Điện, còn nơi này cũng không nhất định là có bảo vật quá tốt.” Hoa Nhất Thành gật đầu, cũng không nói nhảm nữa, quay người đi về phía cửa động đen kịt kia.

Diệp Vân cũng không do dự chút nào, linh lực trong cơ thể lập tức lưu chuyển, cẩn thận từng li từng tí, đi theo.

Hai người vừa bước vào trong động, trong chốc lát liền thấy trước mắt tối sầm, thò tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón.

“Xoát!”, một đạo hỏa quang bỗng nhiên sáng lên, trong tay Diệp Vân liền tản mát ra một quang diễm nhàn nhạt, chiếu sáng bốn phía xung quanh.

Nhưng mà, ánh lửa chỉ lóe lên một cái rồi lập tức ảm đạm, ngay sau đó liền biến mất hoàn toàn, tựa hồ như có một luồng năng lượng kỳ quái ngăn cản ánh sáng chiếu đi, rồi hấp thu nó sạch sẽ.

“Sao lại như vậy?” Diệp Vân nhíu mày, kinh ngạc hỏi.

“Khu vực này có lẽ được xây dựng từ loại một loại đá đặc thù gọi là Vô Hoa Chi Thạch, có thể hấp thu mọi loại ánh sáng.” Thanh âm của Hoa Nhất Thành ở bên cạnh vang lên, : “Dùng Vi Quang Quyết có lẽ có chút hiệu quả.”

Diệp Vân thế mới biết, vì sao Hoa Nhất Thành lại chủ động nói hắn đi trước, vì căn bản chỗ này không hề có chút ánh sáng nào, hơn nữa cũng chẳng nhìn thấy lối đi, vừa bước qua cửa động thì cũng không biết trong này rộng bao nhiêu, không thể chạm tay được vào thạch bích, cho nên ai trước ai sau thì cũng chả có ý nghĩa gì.

“Vô Hoa Chi Thạch?” Diệp Vân tò mò hỏi.

“Đúng vậy, trong trời đất này có một loại đá kỳ lạ, cứng rắn vô cùng, có thể hấp thu tất cả các loại ánh sáng, cực kỳ hiếm thấy. Không thể tưởng tượng được là hang động này lại được hình thành từ loại đá này.” Thanh âm của Hoa Nhất Thành lại truyền đến.

Trong lòng Diệp Vân co cùng kinh ngạc, trong trời đất đúng là không thiếu điều lạ. Loại đá Vô Hoa Chi Thạch này đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy, có thể hấp thu ánh sáng, đúng là khó tin.

Từ khi ở khu ngoại viện tạp dịch, Diệp Vân đã tu luyện qua Vi Quang quyết, nhưng từ khi trở thành đệ tử ngoại môn thì hắn cũng không còn tu luyện nữa. Lúc này, trong lòng hắn khẽ động, trên đỉnh đầu liền phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.

Vi Quang Quyết ngưng tụ ra ánh sáng so với ánh sáng bình thường thì không giống nhau, kỳ thật thì đó cũng không phải ánh sáng mà chỉ là một luồng linh lực, hoặc nói chính xác là linh lực phát ra quang hoa, rồi bị linh lực bao vây kín mít, không lộ ra một chút nào.

Theo lý mà nói thì ánh sáng do Vi Quang Quyết phát ra bị linh lực ngăn cách, có lẽ sẽ không bị Vô Hoa Chi Thạch hấp thu. Nhưng, Vi Quang Quyết phát ra chùm ánh sáng này chẳng qua chỉ sáng lên một cái, sau đó liền phát ra một âm thanh nhỏ rồi lập tức vỡ vụn, tất cả ánh sáng liền bị hấp thu sạch sẽ.

Một mảnh đen kịt.

“Không ngờ là Vi Quang Quyết cũng không có chút tác dụng nào đối với Vô Hoa Chi Thạch, thật sự là phiền toái. Ta vốn tưởng Vi Quang Quyết của Thiên Kiếm Tông còn có chút tác dụng chứ.” Hoa Nhất Thành thấp giọng phàn nàn.

Lông mày Diệp Vân nhíu lại, lời này của Hoa Nhất Thành là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết sự tồn tại của Vô Hoa Chi Thạch, cho rằng ánh sáng của Vi Quang Quyết sẽ có hiệu quả?

Xoát!

Ngay khi Diệp Vân thấy nghi hoặc trong lòng thì từ phía bên trái bỗng nhiên có ánh sáng phát ra, lập tức Diệp Vân thấy trong tay của Hoa Nhất Thành xuất hiện một viên Dạ Minh Châu cực lớn, ánh sáng nhu hỏa lập tức chiếu sáng bên cạnh hắn.

Sau một khắc, Diệp Vân liền chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.

Chỉ thấy từng đạo ánh sáng nhu hòa từ viên Dạ Minh Châu kia phát ra dường như bị một lực hút cường đại nào đó hút lấy. Từng đạo ánh sáng hoa thành một dải lụa, bay về bốn phương tám hướng, sau đó vừa bay ra khoảng một trượng thì liền chui vào khoảng không đen kịt.

Từng đạo từng đạo ánh sáng như những tấm lụa, từ trong tay của Hoa Nhất Thành bắn ra, trông như một đóa hoa rực rỡ đang nở rộ, trông tươi đẹp vô cùng.

“Mau tìm cửa ra, Dạ Minh Châu của ta cũng không chống đỡ được bao lâu đâu.” Hoa Nhất Thành thấy Diệp Vân ngây người ra thì thấp giọng quát lên.

Hai người lập tức xác định một phương hướng, sau đó chạy gấp về phía đó.

Viên Dạ Minh Châu trong tay Hoa Nhất Thành như pháo hoa nở rộ, lấy mắt thường có thể trông thấy tốc độ đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Chỉ chờ ánh sáng nhu hòa của viên Dạ Minh Châu này tiêu tán thì bốn phía sẽ lại trở lại một mảnh đen kịt, cũng không thể tìm được đường ra nữa.

Hai người nhanh chóng chạy đi, một hơi đã chạy được cả trăm trượng. Nhưng mà phía trước vẫn là một mảnh hắc ám vô tận, căn bản không nhìn thấy điểm ra đâu cả.

Viên Dạ Minh Châu trong tay Hoa Nhất Thành ngày càng ảm đạm, kích thước từ chén ăn cơm, giờ này chỉ còn lại như một quả trứng gà, tối đa cũng chỉ có thể kéo dài khoảng nửa nén hương nữa là biến mất hoàn toàn.

“Đi theo ta!” Hoa Nhất Thành bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, cước bộ của hắn lúc này liền vô cùng quỷ dị, cũng không phải lao thẳng về phía trước mà lại xiên về phía bên trái tầm trăm trượng, sau đó lại bước sang phải mười trượng, rồi tiến thẳng về phía trước.

Diệp Vân tuy rằng không biết tại sao hắn lại đi như vậy, nhưng cũng chỉ có thể đi sát theo sau, trong lúc nhất thời cũng không kịp suy nghĩ gì nữa.

Cứ như vậy mấy lần, Diệp Vân chợt phát hiện ra, trong bóng tối phía trước bỗng nhiên xuất hiện mấy điểm ánh sáng ảm đạm.

“Nhanh, đi thẳng về phía đó.” Tốc độ của Hoa Nhất Thành lúc này lại tăng thêm vài phần, mà kích thước viên Dạ Minh Châu trong tay hắn lúc này chỉ còn cỡ móng tay, tùy thời đều có thể tắt ngúm.

Hai người đều đem linh lực ngưng tụ xuống chân, bay vút về phía trước.

Rút cuộc, đạo ánh sáng nhu hòa cuối cùng tiêu tán, Diệp Vân và Hoa Nhất Thành đã xuất hiện trước mấy điểm sáng ảm đạm.

Nhưng mà, thật sự là mấy điểm ánh sáng? Diệp Vân thấy đây chính là bốn con mắt không mang theo bất cứ cảm tình nào, hàn ý lạnh như băng tràn ra mà thôi.

“Đây là cái gì vậy?” Diệp Vân mạnh mẽ dừng lại thân hình, thiếu chút nữa là đụng đầu vào một cái.

“Đừng nhúc nhích, đây chính là Bích Nhãn Tinh Thú, mà tấm giáp da chúng ta mặc trên người chính là dùng da của chúng chế thành.” Hoa Nhất Thành không có nửa điểm kinh hoảng, dường như hết thảy đều là trong dự liệu của hắn.

Bích Nhãn Tinh thú chihs là yêu thú bát cấp, tu vi có thể so sánh với Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, nhưng đối với hai người mà nói thì đúng là không có chút uy hiếp nào.

Nhưng mà, theo như lời của Hoa Nhất Thành thì Bích NHãn Tinh Thú này, ngoại trừ chỉ nhìn thấy bốn con mắt xanh biếc của nó ra thì căn bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, ngay cả miệng hay là mũi của nó cũng không thấy đâu.

Bốn con mắt giống như minh hỏa âm u, cứ như vậy, lạnh lùng nhìn về phía hai người.

Diệp Vân nhìn sang Hoa Nhất Thành, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khóe miệng có chút co giật, nhưng cũng không có nói thêm điều gì nữa.

“Động thủ, chỉ cần giết chết con thú này, thu lấy mắt của nó là có thể giúp chúng ta ra khỏi mảnh không gian hắc ám này.” Hoa Nhất Thành lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, trong tay hắn liền xuất hiện một thanh chiến thương, khẽ rung lên rồi bắn thẳng về phía trước.

Diệp Vân nhíu mày, Hắc Diệu Kiếm liền xuất hiện trong tay, trong khoảnh khắc, sấm sét vang lên, Lôi Điện Vân Quang Kiếm lập tức được thi triển. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất có thể giết chết con Bích Nhãn Tinh thú này, thu lấy hai mắt của nó.

Nhưng mà, sau một khắc thì Diệp Vân lại kinh ngạc phát hiện, chiêu thứ nhất Lôi Vân Sơ Hiện của Lôi Điện Vân Quang Kiếm lại không có tác dụng gì, trên không trung đâm ra vài cái, căn bản không hề chạm đến Bích Nhãn Tinh Thú mảy may.

Phải biết rằng, một kiếm này hầu như đã bay xa đến hơn mười trượng, mà bốn con mắt này chỉ gần trong gang tấc, khiến cho người ta có một cảm giác là chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào vậy.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Vân lạnh giọng quát.

“Cứ tiếp tục tiến về phía trước, chớ có dừng lại, con mắt mà chúng ta nhìn thấy trong gang tấc này thực ra đã bị không gian pháp tắc làm thay đổi, bởi vậy mới có cảm giác gần ngay trước mắt.” Hoa Nhất Thành nhanh chóng trả lời, không có chút do dự nào.

Trường thương trong tay Hoa Nhất Thành tiếp tục đâm thẳng về phía trước, nhanh chóng vô cùng. Hai mắt bên dưới của Bích Nhãn Tinh Thú lúc này, dưới trường thương của hăn thì lóe lên rồi biến mất.

Diệp Vân hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy nghi kị. Toàn bộ việc này dường như đã trong sự tính toán của Hoa Nhất Thành, giống như hắn vô cùng tinh tường đối với nơi này. Nhưng mà Hoa Vận bí tàng không phải là cần đủ bốn thế lực liên hiệp mới có thể mở ra hay sao, hơn nữa tầng thứ nhất mãi đến lần này mới được phá giải, vậy thì tại sao Hoa Nhất Thành lại có thể quen thuộc nơi này đến như vậy?

Tuy trong lòng vô cùng nghi hoặc, thế nhưng Diệp Vân cũng không có chậm trễ chút nào, tốc độ liền tăng lên gấp mười lần, Hắc DIệu Kiếm phát ra lôi xà lóng lánh, đâm thẳng về phía hai con mắt phía trên.