Bởi vì trong nhà mở tiệm cơm, nên cuối cùng ở phương diện sưởi ấm Úy Đại Dân cũng không tiết kiệm tiền, mỗi căn phòng đều được trang bị ống khói.Sau khi nhóm xong bếp lò, Ngụy Thu Hà và Úy Nam cùng nhau trở lại phòng khách, Ngụy Thu Hà ngồi đối diện với Úy Nam.Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô ấy có chuyện muốn nói.“Chị, nếu có chuyện gì thì chị cứ nói thẳng đi.”Úy Nam cười khổ: “Cũng không có chuyện gì mà em không thể chịu nỗi.”Ngụy Thu Hà thở dài, nhìn cô với ánh mắt thương hại.“Tiểu Nam, vừa rồi chị đến văn phòng nhà máy để báo cáo tình hình của em, nhân tiện cũng hỏi thăm chuyện của ba em.

Trước đó chị không nói với em, năm đó thời điểm mẹ em qua đời, chị cùng mấy người chị em tốt vì quá phẫn nộ nên đã cãi nhau to với ba em! Việc này nháo rất lớn, lúc ấy nhân viên công đoàn đã nhiều lần đứng ra hòa giải, suýt chút nữa đã vì chuyện này mà chị đã bị xử phạt.”“Chị… xin lỗi chị.” Úy Nam đưa tay nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Ngụy Thu Hà, vẻ mặt áy náy xen lẫn đau lòng.Ngụy Thu Hà mỉm cười nắm lấy tay cô, tay kia vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô như đang trấn an, khẽ mắng:“Nói cái gì vậy, sao em lại phải xin lỗi? Lúc ấy bọn chị vì quá bất bình cho sư phụ, cảm thấy cả đời này của sư phụ quá nghẹn khuất.”Có lẽ lại đang nghĩ đến sự việc năm đó nên hốc mắt Ngụy Thu Hà có chút đỏ lên.Cô ấy lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói: “Sau khi trải qua chuyện này, chị cũng không còn lui tới với ba em.


Tuy rằng ở lầu trên lầu dưới, nhưng ba năm qua hai người bọn chị không nói với nhau được một câu.

Vì vậy, dù chị biết ba em đã nghỉ hưu còn giao lại vị trí công tác cho chú hai em, cũng biết ông ta mở tiệm cơm nhưng chị chưa từng tìm hiểu nguyên nhân vì sao ông ta lại làm vậy.”“Vừa rồi chị ngẫm lại thì cảm thấy việc này khá kỳ quặc.

Ba em năm nay chắc chỉ mới 46 tuổi đúng không? Bình thường thoạt nhìn sức khỏe cũng khá tốt, làm thế nào lại đột nhiên muốn về hưu? Nên chị muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này.”“Vậy rốt cuộc nguyên nhân là vì sao?”Nghe Ngụy Thu Hà nói chuyện cẩn trọng như vậy, Úy Nam cũng bắt đầu căng thẳng.Cọng cải thìa lớn lên trong nước đắng này tột cùng có thể khổ sở đến mức nào đây?Ngụy Thu Hà nghiến răng, đột nhiên rút tay ra, đập xuống bàn!Hành động này khiến Úy Nam vô cùng khiếp sợ.“Bà nội và cả nhà chú hai em đều không phải là người!” Cô ấy hung hăng mắng.“Vừa rồi chị nghe chị Lý làm ở văn phòng nhà máy nói, đầu năm trước trong xưởng tổ chức kiểm tra sức khoẻ, lúc ấy ba em bị phát hiện mắc bệnh viêm khớp, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Bởi vì công việc của ba em phải thường xuyên khuân vác, sợ về lâu về dài sẽ khiến bệnh tình càng nặng thêm nên bệnh viện đã kiến nghị nhà máy thuyên chuyển công tác cho ông ta.”“Bộ phận nhân sự đã tìm ba em đến nói chuyện, lúc đó ông ta cũng đã đồng ý, nói rằng mình đồng ý làm việc ở nhà bếp.


Tiểu Nam, hẳn là em cũng biết, so với công việc khuân vác thì làm việc ở nhà bếp có nhiều ưu đãi hơn! Không những không quá vất vả lại còn được ăn ngon, bao nhiêu người muốn đến đó nhưng không có cơ hội.”“Vì vậy, sau khi chú hai em biết chuyện liền bắt đầu nhớ thương muốn có được công việc này.” Úy Nam bình tĩnh đưa ra kết luận.Ngụy Thu Hà nhìn cô, gật đầu: “Còn không phải như vậy sao! Không đến hai ngày, ba em liền thay đổi ý định.

Ông ta nói sức khỏe mình không tốt nên muốn nghỉ hưu, sau đó sẽ giao lại vị trí đó cho chú hai em.


Ban đầu nhà máy không đồng ý, chú hai em nhỏ hơn ba em đến hai tuổi.

Ai lại đồng ý cho anh ta vào vị trí đó? Em có biết lúc ấy bà nội và cả nhà chú hai em đã làm ra những chuyện xấu hổ đến mức nào không?”Nói đến đây, Ngụy Thu Hà mới ý thức được bản thân lỡ lời, có chút khó xử ho khan một tiếng: “Tiểu Nam, không phải chị cố ý mắng chửi bọn họ.”“Không sao, bọn họ đúng là không biết xấu hổ.”.