Hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, cùng nhua làm mì sợ, mì sợi được làm từ bột bắp, được ngâm mềm, rồi hấp đến chính tới, sợi mì sau khi hấp có màu vàng sậm, ăn hơi cứng, trộn chung với hạt tiêu và một ít thịt, ăn cũng không tệ lắm.

Nhưng ở nhà có hai con nhỏ, vì vậy bọn họ hấp kỹ mì, cho một ít thịt bằm, sau đó trộn cùng một ít dầu mè cùng với giấm tương.

Thịt bằm không nhiều, bình thường chỉ là thỉnh thoảng cho hai đứa ăn, Cố Thuấn Hoa cùng với Nhậm Cạnh Niên cũng không bao giờ ăn.

Làm xong hết, Cố Thuấn Hoa nghe được tiếng trong phòng, liền đi vào xem hai đứa trẻ, ai biết mới vừa vào cửa, chỉ thấy Mãn Mãn đứng dưới sàn, trên người quấn chăn, đang từ trong phòng đi ra, mắt lim dim còn chưa tỉnh ngủ.

Lúc cậu thấy Cố Thuấn Hoa, mắt liền sáng lên, kinh ngạc vui mừng: "Mẹ!"

Cố Thuấn Hoa: "Sao không mang giày lại chạy ra ngoài, quần áo cũng không chịu mặc."

Than trong lòng cũng đã cháy hết, bây giờ trong phòng chính là rất lạnh.

Mãn Mãn cười: "Mang giày! Mang giày!"

Vừa nói, vừa đi chân trần, chạy trên nền đất lạnh, vui vẻ trở về phòng chuẩn bị mặc quần áo.

Cố Thuấn Hoa nhớ tới vừa rồi đứa trẻ mặt mày vui vẻ, đột nhiên ý thức được, hẳn là buổi sáng tỉnh dậy phát hiện mình không có ở đây, sợ mình rời đi.

Lập tức và nhà, Mãn Mãn đang cố nhét bắp trên vào quần vải bông, cũng đã tỉnh táo hơn, giống như một con chim nhỏ vậy, từ trong chăn lộ mặt ra, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn Cố Thuấn Hoa.

Cố Thuấn Hoa cười, đến giúp cậu mặc quân bông, rồi kéo Đa Đa dậy, trùm kín trong chăn để mặt quần áo bông.

Đứa trẻ đã ba tuổi, nhưng lại rất gầy, đặc biệt là Đa Đa, chợt nhìn còn tưởng hai tuổi.

Cuộc sống ở mỏ than rất khổ, không có thức ăn gì có dinh dưỡng, ngay cả dầu giấm cũng phải do xe than đá dưới núi hỗi trợ định kì đưa lên, những cái khác càng không có thể.

Cố Thuấn Hoa rất đau lòng, cô muốn cho các con mỗi ngày đều được uống sữa bò giao đến nhà, muốn cho các con ăn những thức ăn ngoan, muốn cho hai đứa trẻ có thể mập lên một chút, cũng muốn để cho hai đứa có thể nhìn ra thế giới bên ngoài.

......................................

Sau khi cho hai đứa mặc quần áo tử tế, cùng hai đứa ăn cơm, sau khi ăn cơm, hai đứa bé cũng rất vui vẻ, liền muốn tranh nhau ngồi vào lòng Cố Thuấn Hoa, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là một bên một đứa.

Ăn cơm xong, Nhậm Cạnh Niên liền đi kéo xe, đưa bọn họ xuống dưới, trước kia nơi đó là Quân Đoàn, bây giờ Quân Đoàn Nội Mông Cổ cũng đã giải thể, nhưng là mọi người vẫn gọi là Quân Đoàn, có chuyện gì cũng vẫn nói là đến Quân Đoàn làm.

Đi đến Cục Nội vụ, tìm Phùng Phú Quý, nói lại một chút, Phùng Phú Quý nghe xong, tức giận: "Chuyện gì, đây không phải là trò đùa!"

Cố Thuấn Hoa đang muốn nói chuyện, thì Nhậm Cạnh Niên kéo Phùng Phú Quý sang một bên, nói với anh, không biết nói cái gì, Phùng Phú Quý gương mặt đang khó coi, liền suy nghĩ một chút: "Vậy là hai người vẫn là ly hôn, nhưng là muốn đổi hai đứa trẻ cho Thuấn Hoa đúng không?"

Cố Thuấn Hoa gật đầu: "Đúng, hai đứa trẻ để cho tôi, hy vọng có thể viết lại đơn ly hôn, viết rõ là hai đứa trẻ sẽ để cho tôi."

Cô biết không có tiền lệ này, ở thời đại này, cũng chưa có thanh niên tri thức nào mang con về thành phố, nếu là như trước, cô sẽ không suy nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ trong đầu cô lại xuất hiện rõ ràng một cốt truyện, cô nhìn thấy lịch sử phát triển, thấy được những chướng ngại vật nhỏ trước mắt, nhưng so với quá trình phát triển lịch sử mênh mông này, thì cô cũng không muốn để ý tới.

Cô muốn, cách trước mắt, chính là sửa lại đơn ly hôn, muốn đưa hai đứa trẻ vào thành phố, kiểu gì cũng phải đến thủ đô đi, bây giờ có khó đi chăng nữa, vững vàng một chút, sau này thì không phải là chuyện.

Phùng Phú Quý suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, tôi bàn bạc với Cục trưởng một chút, xem có thể đổi một đơn ly hôn mới không, nhưng cũng chỉ là bàn bạc trước, cũng không chắc chắn là được."