Tôn Lệ Hà cũng hoảng hốt: "Có khi nào anh cả làm con nhà ta ngã xuống nước không?"

Đừng liên lụy nhà mình nhé!

Giang Đại Sơn nghe thế nhìn vợ lạnh lùng, trầm giọng cảnh cáo: "Không biết gì thì câm mồm."

Giang Miên Miên theo về sau giải thích: "Trên đường về cháu và cha thấy có người ngã xuống sông nên cha cháu nhảy xuống cứu."

Tôn Lệ Hà nghe ra là làm việc tốt mới thở phào, đồng thời cũng sinh nghi, bà ta không tin anh cả lại tốt bụng như thế.

Nghĩ thôi cũng sợ, Trương Quế Hoa trách mắng. "Cái thằng này việc tốt nào dễ làm? Lỡ mình cũng bị làm sao thì thế nào?"

Đang lúc cấp bách vẫn là trụ cột Giang Đại Sơn đáng tin: "Thôi đừng nói chuyện đó nữa, mau nấu canh gừng giải cảm cho Trường Hải với thằng bé. Đừng để bị cảm trong thời tiết này."

Trương Quế Hoa được nhắc cũng ngớ người: "Đúng đúng đúng, dâu ba con đi nấu canh gừng đi."

"Vậng." Tôn Lệ Hà bị nhắc tên đành phải vào bếp, tại sao lại bắt bà ta phục vụ chứ.


Cảm luôn đi, sốt chết luôn đi!

Giang Trường Hải bị thím ba nguyền rủa đặt cậu bé lên giường đất rồi mới lại run lẩy bẩy do cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Chặng đường bế cậu bé về trong lo lắng, giờ bớt lo rồi nên ông mới cảm nhận được mình lạnh cỡ nào.

Thấy môi con trai tím tái, Trương Quế Hoa đau lòng vô cùng: "Con mau thay quần áo ướt đi, đừng để bị cảm."

Giang Trường Hải gật đầu: "Mẹ thay giúp con quần áo của thằng bé này nhé."

"Mẹ biết rồi, con đi thay đồ mau lên, cứ lo cho mình đi." Trương Quế Hoa trách mắng nhưng vẫn rất quan tâm con cả.

Mà Giang Đại Sơn thấy thằng bé trên gương mặt tái mét, sợ bị làm sao nên sai việc: "Thằng hai, con mau mời thầy lang Vương đến đây."

"Ài." Giang Trường Hà chạy vội đi luôn.


Thấy Giang Trường Hải sang nhà thằng hai thay quần áo, bấy giờ Trương Quế Hoa mới yên tâm cởi đồ cho cậu bé nằm trên giường đất.

Mùa đông mặc nhiều quần áo, quần áo ướt nước dính vào người lại càng khó cởi.

Triệu Tiểu Quyên thấy thế cũng lại giúp.

Hai mẹ con phối hợp cởi sạch quần áo của cậu bé rồi lại bọc cậu trong chăn.

Nãy bận cởi đồ không để ý, giờ đặt quần áo trên giường, bà ta mới thấy quần áo của cậu bé này lạ quá.

Vải may là loại bà ta chưa gặp bao giờ, nhìn đã biết may kiểu nước ngoài đắt đỏ.

Bọn trẻ con thấy có người lạ trong nhà thi nhau ngó ngoài cửa, bà ta vẫy tay đuổi: "Ra chỗ khác, chặn hết ở cửa làm gì."

Tô Uyển Ngọc thấy mãi chưa nấu xong canh gừng, bà sốt sắng chạy vào bếp rót bát nước nóng cho chồng uống ấm người trước.

Bà đau lòng sợ hãi: "Anh Hải bạo gan quá vậy, hôm nay lạnh thế này mà anh cũng dám nhảy xuống sông. Nhỡ anh có mệnh hệ gì thì em với Miên Miên biết làm thế nào?"

Thấy vợ khóc đỏ mắt, Giang Trường Hải vội vàng khoác vai an ủi vợ: "Em đừng khóc mà, em không hiểu bản lĩnh của chồng em sao? Làm gì có chuyện để nhỡ nhàng gì."

Tô Uyển Ngọc thấy chồng vẫn còn cười đùa được, tức giận véo mạnh hông chồng.