Đại đội bọn họ không phải tất cả đồng ruộng đều trồng lúa, còn trồng đậu tương, thu nhập của xưởng đậu hũ là một trong những thu nhập quan trọng trong đại đội.

Đại đội bây giờ gọi là đội sản xuất Đậu Cốc, trước đây gọi là làng đậu hũ, mấy trăm năm trước đã làm đậu hũ.

Ban đầu cũng không gọi là làng đậu hũ, do đậu hũ nổi tiếng nên mới đổi tên thành làng đậu hũ.

Bắt đầu từ mấy chục năm trước, người làm đậu hũ ở làng đậu hũ từ từ ít đi.

Mười mấy năm trước, thôn đổi thành đội sản xuất, thị trấn đổi thành công xã, lao động tập thể bắt đầu, cấp trên giao nhiệm vụ lương thực, đội sản xuất của bọn họ lúc đó không trồng đậu tương, đổi thành trồng lúa.

Xưởng đậu hũ đại đội mở từ hai năm trước, huyện bọn họ tương đối hẻo lánh, toàn bộ huyện so với thành phố chỉ đứng tốp một tốp hai từ dưới đếm lên, các xã viên sống khổ sở, nếu gặp phải thiên tai thì nhất định phải thắt chặt đai lưng quần sống qua ngày.


Cán bộ công xã và các đội trưởng sau khi họp, nhất trí quyết định mở xưởng đậu hũ, đệ trình đơn, được phê chuẩn, xưởng đậu hũ cũng được mở lại.

Mặc dù không còn "huy hoàng" như xưa nữa, nhưng xưởng đậu hũ ngày nay vẫn cải thiện cuộc sống của xã viên.

Xưởng đậu hũ không phải mỗi ngày đều bán đậu hũ, lúc nông nhàn sẽ mở cửa buôn bán, mở cửa sẽ viết thời gian kinh doanh cụ thể, đến ngày đóng cửa sẽ nói rõ, tránh cho mọi người đi một chuyến tay không.

Tất cả xã viên đều có thể dùng tiền mua, người trong thành phố cũng có thể tới mua, không cần phiếu lương thực hay phiếu đậu hũ, nhưng sẽ giới hạn lượt mua, bán hết mới thôi.

Xưởng đậu hũ vào dịp Tết là náo nhiệt nhất, các loại đậu hũ cũng phong phú hơn.

Tiền kiếm được từ xưởng đậu hũ một phần nộp lên, còn lại thuộc về công xã, cuối năm sẽ dựa theo điểm công đổi tính, chia cho mọi người.

Cuối năm có thể đổi được bao nhiêu tiền tùy thuộc vào thu nhập của đại đội năm đó, thu nhập của đại đội thấp, tiền bọn họ có thể đổi được sẽ ít, thu nhập của đại đội cao, tiền bọn họ có thể đổi được càng nhiều.

10 điểm có thể đổi được một đồng, cũng có thể chỉ có một xu.

Một đồng là đang nằm mơ, cũng may đại đội bọn họ mấy năm gần đây đều có thể duy trì ở mức trên bốn hào.

"Không cần ăn cá, mua đậu hũ rán làm đậu hũ rán hầm thịt, em còn muốn uống sữa đậu nành nóng.

" Miêu Thiêm Minh đã tròn mười tám tuổi, điểm công lao động tập thể tháng này được tính như người trưởng thành.


Chỉ cần có thể kiếm được điểm công cho gia đình đều có thể đưa ra yêu cầu nho nhỏ về thực đơn cho năm mới.

Miêu Thiêm Minh mong ngóng được ăn đậu hũ rán đầy nước thịt.

Tết không được ăn nhiều thịt, nhưng đậu hũ rán thì có thể, hơn nữa đậu hũ rán còn rất ngon.

“Cũng được.

" Miêu Thải Ngọc không quan tâm đậu hũ thường hay đậu hũ rán, cái nào cô cũng thích ăn.

Cha của Tiết Hoa An là Tiết Trọng Sơn làm việc ở xưởng đậu hũ, người làm việc ở xưởng đậu hũ không được gặp người nhà, cuối năm bận quá mới cho phép người nhà tới hỗ trợ.

“Bây giờ mới tháng tư, mới ăn Tết chưa bao lâu, đừng có nghĩ viển vông nữa.


” Triệu Mỹ Phượng cảm thấy cần phải dừng lại suy nghĩ của đám nhóc này.

Đề tài đậu hũ tạm dừng, Miêu Thải Ngọc ăn xong một chén cơm, đứng lên muốn đi ra ngoài, hôm nay không phải cô rửa chén, cô cơm nước xong là có thể đi ra ngoài.

Hai năm trước sau khi cãi nhau với mẹ một trận, kết quả thương lượng được là việc nhà thay phiên làm, mẹ cô không làm việc nhà, cha cô nấu cơm, việc nhà do ba chị em thay phiên làm.

Miêu Ngạn Khánh thấy con gái không chuẩn bị ăn bát thứ hai bèn hỏi: "Nhục Nhục ăn no rồi sao? Buổi chiều còn phải làm việc, măng tây trên bàn cũng chưa ăn hết, ăn thêm nửa bát cơm đi con.

”Miêu Thải Ngọc có biệt danh Nhục Nhục, "tiền thân" của Nhục Nhục là Nhu Nhu, Nhu Nhu là biệt danh do Miêu Ngạn Khánh đặt.

.