Hà Nội vào đông, gió đông bắc tràn về theo đợt làm thời tiết ngày càng khô lạnh. Hai hàng cây bên đường sớm đã trở thành hai hàng gỗ không kéo dài tới tít tắp, dưới lòng đường tấp nập xe cộ, bẩn và ồn ào đến mức khiến Bảo khó chịu nhíu mày. Thằng con trai đeo khẩu trang, tấm áo khoác đen dày khiến cả thân hình ăn với màn đêm, đèn đường chiếu xuống nửa bên mặt Bảo tạo thành vùng sáng vàng ấm áp. Bảo cảm nhận khói xe đang không ngừng lọt qua khe hở khẩu trang chui vào mũi mình, nhăn mặt rẽ vào ngõ nhỏ. Bây giờ, cậu chỉ muốn càng tránh xa chỗ khói bụi đó ra càng tốt.

Ngõ tối dường như tách biệt hoàn toàn với vẻ náo nhiệt đằng xa. Vài tia sáng nhỏ từ nhà dân tràn ra ngoài, không đủ chiếu sáng tầm mắt. Bảo bước về phía trước theo cảm tính, vừa đi vừa đợi mắt mình thích nghi được với bóng tối nơi đây, âm thầm chán ghét vì đã sắp đến Tết âm lịch. Tết phải ở nhà, không vui chút nào.

Vài âm thanh nhỏ bỗng dưng xuất hiện trong không gian làm dừng bước chân Bảo. Cậu nghiêng đầu nhìn sang bên phải, nheo mắt soi kĩ, nhận ra trong con hẻm nhỏ đang có xô xát. Bảo không nhìn rõ được đống lộn xộn trước mắt, song lẫn ở đó là một mái tóc vàng rất nổi bật, mà chủ nhân của bộ tóc đó sử dụng chiêu thức vô cùng đẹp mắt, thành công thu hút sự chú ý của Bảo.

Bảo cân nhắc giây lát, quyết định chuyển hướng, tiến dần về phía cuộc ẩu đả. Vô tình, ánh mắt của cậu và người có mái tóc vàng giao nhau, đối phương có vẻ chẳng bất ngờ lắm với sự hiện diện của cậu. Kể cũng lạ, Bảo chắc chắn rằng xung quanh mình không hề có chút ánh sáng nào, vậy mà cậu ta lại nhìn được, sự tinh mắt này hình như rất giống ai đó mà Bảo quen, mặc dù Bảo nhất thời chưa nhớ ra đó là ai.

- Mẹ con chó, mày không phải người!

Tóc vàng tỏ ra hờ hững trước hàng loạt lời chửi bới của phe địch, thứ duy nhất cậu ta nhắm tới là những chỗ hiểm hóc trên cơ thể đối phương. Thế rồi một chiêu, hoàn toàn giải quyết xong một người. Nếu nói khi đánh nhau Bảo thiên về sức mạnh, vậy thì trái lại, cậu bạn này thiên về kĩ xảo nhiều hơn.

Đánh nhau gì mà cứ như đang múa, đẹp vô cùng.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một trong số những tên cầm gậy bóng chày bị đạp ngã về sau, xô ra chỗ tối và va mạnh vào người Bảo. Sau vài giây bàng hoàng định thần, tên kia lập tức cả kinh hét lên:

- Ở đây cũng có người!

- Cái gì? Đập chết nó đi, nó đi mách lẻo lại rách việc!

Nhận mệnh, tên mới bị đạp lồm cồm bò dậy, định bụng cầm gậy đập vào gáy Bảo. Không may, tầm mắt hắn lướt qua sắc đỏ mờ phản chiếu trong tròng mắt Bảo, lập tức cơ thể hắn không hiểu sao run rẩy kịch liệt, không đứng vững khuỵu gối xuống đất. Hắn ngạc nhiên sợ hãi, lắp bắp gọi cứu trợ:

- Tao.... Tao không di chuyển được......

Thật sự là ngoài dự đoán, cậu bạn tóc vàng hơi sửng sốt ngước lên nhìn Bảo, trong cái nhìn hàm chứa tò mò và dò xét. Bảo giơ chân lên, không khoan nhượng thụi xuống bụng đối phương như cái cách mà cậu đã từng làm với bao nhiêu người, quen thuộc nhìn tên con trai quặn dạ dày nôn ra, quen thuộc nhìn nó ho sặc sụa khi chất dịch chua tanh tràn vào mũi, vào mắt, rồi thấm vào áo tạo nên những vến bẩn nhờ nhợ.

- Mẹ thằng chó, không phải việc của mày thì đừng có xen vào!

Đứng giữa hai luồng bão tố, một bên là mắt xanh đang thản nhiên cười nhạt, một bên là mắt đỏ với mái tóc rối che đi sát khí, đám nhóc con cầm gậy bóng chày mồ hôi toát đầy lưng áo, tuyệt vọng dâng lên. Bọn chúng đã bị đứa con gái kia đập bỏ nửa số quân, giờ chỉ còn có năm người, đứng túm tụm vào với nhau ở tư thế phòng thủ.

- Con khốn, tao với mày thanh toán nợ nần, mắc mớ gì mày gọi người ngoài tới?

- Đấy không phải người quen của tôi.

Cường lạnh nhạt đáp, khí lạnh từ đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp tràn ra, bầu không khí xung quanh theo đó giảm đi mấy độ. Đối phương nghẹn họng, vài từ "nhưng..." khó khăn thoát ra khỏi miệng, rốt cuộc nhắm mắt, một tên quỳ xuống trước, tiếp đến bốn tên còn lại cũng đồng loạt quỳ theo:

- Mẹ, khốn.......


Khuôn mặt hoàn hảo đến từng centi của Cường từ đầu đến cuối vẹn nguyên không đổi, như thể đã dự đoán trước được chuyện sẽ xảy ra. Cậu lạnh tanh đưa mắt xuống đám đang úp mặt xuống đất, tay trái chống hông, không nhúc nhích.

- Bọn tao thua...

Đêm tối tĩnh mịch, có hai người nhìn nhau ẩn ý, ngầm đánh giá lẫn nhau. Bảo đội mũ lên đầu xoay người bỏ đi, Cường mỉm cười nhìn vào tấm lưng đang khuất dần trong màn đêm, khe khẽ nói:

- See you again.

***
Sau khi bị tiêm cho 2 quả ở thư viện, thần trí Ái Lạp khá không rõ ràng. Trí sau lần đó vô cùng áy náy, nên đã đợi sẵn ở cửa lớp để tặng đồ với mục đích xin lỗi. Bảo ở trong phòng nhìn hai con người hi hi ha ha ngoài cửa, xong lại nhìn Ái Lạp ngồi vào chỗ ngắm nghía đồ Trí tặng, bình tĩnh giả vờ hỏi:

- Ai tặng cho cái kẹp tóc vậy?

- Trí đấy, ông ý vừa đứng ngoài cửa xong mày không thấy hả?

- .....

- Nhưng mà tao không thích kẹp tóc lắm, sến súa quá!

- Ồ?

- Nhưng mà vì Trí nên tao sẽ đeo cho ông ý vui.

- .....

Bảo bất lực trừng mắt với Ái Lạp, cảm thấy muốn điên lên được. Ngược lại, Ái Lạp chẳng mảy may để ý, cứ hị hụi ngồi đeo thử kẹp tóc lên đầu.

- Lần trước quá nguy hiểm, sau đưng làm mấy cái nhiệm vụ như thế nữa.

Bảo lật một trang sách, chậm chạp nói.

- Không, tao thích làm mà!

- Không được, tao cấm!

Bảo lạnh lùng thốt ra một câu, Ái Lạp ngay tức khắc sốt sắng, cái loa phát thanh liên tiếp phun ra cả trăm câu: "Hả? Tại sao?". Bảo chán chả buồn nói, nghe tiếng chuông reo liền thu dọn sách vở, đeo tai nghe lên nhắm mắt định thần.


- Mày làm đội phó kiểu gì đấy? Mày có quyền gì mà cấm tao?

Não của Ái Lạp hôm nay chập cheng thật sự, nó không phân tích được Bảo đang lo cho nó, sồn sồn gào ầm lên. Bảo cáu tiết đập bàn cái rầm chặn ngang họng con nhỏ. Bìa quyền vở dưới bàn tay của cậu dần nhàu đi từng chút, ánh mắt cậu như muốn giết người, và con bạn cùng bàn khốn nạn chắc chắn sẽ là nạn nhân đầu tiên.

- Nói nhiều quá rồi đấy.

Nụ cười dịu dàng trên môi Bảo cộng thêm gân xanh nổi đầy tay tạo thành hợp thể hết sức buồn cười. Cậu lạnh lùng đứng dậy đi ra khỏi lớp trước con mắt trối chết của Ái Lạp. Ái Lạp bị trói buộc sự tự do, tự nhiên có tí tủi thân, máu sĩ diện nổi lên, không thèm chạy theo xin lỗi như mọi lần.

Hở tí là dỗi, Ái Lạp cũng có tự tôn của mình thôi, đâu thể luôn chạy theo dỗ Bảo được. Lần này thích dỗi thì dỗi luôn đi.

Ái Lạp phụng phịu gục mặt xuống bàn ngủ, lòng rấm rức bực bội. Nó ngủ liền 2 tiết, đến khi tỉnh dậy vẫn chưa thấy Bảo đâu cả. Tới tận lúc này rồi lòng Ái Lạp mới hơi nhen nhóm lên chút sợ hãi, thấy mình sao rõ ngu si. Hình như ban nãy nó quá lời, nói năng không suy nghĩ, làm tổn thương Bảo. Nhưng giờ nó cũng đang dỗi Bảo, không muốn đi xin lỗi thì sao?

Còn thì sao.... thêm một cuộc chiến tranh lạnh tiếp tục hình thành. Đàn em khóc ròng, dân tình hoang mang, còn các thầy cô thật sự phát mệt.

Vì sao mệt ấy à? Cứ nhìn vào mấy tiết học là biết.

Giờ Anh, giáo viên gọi Ái Lạp lên trả bài. Con bé đổ mồ hôi đầy đầu, rối rắm bước thật chậm lên bục giảng. Nhìn vào đống chữ trên bảng, hai mắt nó xoay mòng mòng, lúng túng quay xuống dưới tìm sự trợ giúp. Cô giáo thấy nó ngó nghiêng mới nhắc:

- Nhìn vào bảng đi, không được quay xuống.

Ái Lạp bất lực gục trán vào bảng đen, chán nản di chân thành vòng tròn. Quỳnh Giao bên dưới trông mà nhíu mày, đành giả vờ cầm quyển sách lên, hỏi Bảo với giọng "thì thào" hơi lớn:

- Ê Bảo, đáp án trên bảng là gì ấy nhỉ, đọc lên để tớ so với?

Hiển nhiên, Quỳnh Giao với con mắt tinh tường cũng đã tia được Bảo và Ái Lạp vừa cãi nhau. Thế nhưng Quỳnh Giao là người ngoài cuộc, hỏi trả nhẽ Bảo lại không trả lời?

- Muốn hỏi cái nào?

- "Run round" ấy!

- Chạy loanh quanh?

Bảo nghiêng đầu nghi vấn, cậu thật ra cũng chả biết nghĩa chính xác của từ này. Bởi phrasal verb nhiều nghĩa lắm, Bảo xem phim nhiều thì biết được mấy từ chứ không có học. Quỳnh Giao nghe xong câu trả lời liền đần thối mặt ra, chưa kịp hốt hoảng phản bác, bên trên Ái Lạp với cái tai thính như chó đã kịp ghi luôn chữ "chạy loanh quanh" to mả tổ lên bảng rồi. Bảo thấy Ái Lạp ghi xong đáp án thì đần ra giây lát, cậu bỗng dưng cảm thấy có gì đấy sai sai, hình như "run round" không phải chạy loanh quanh thì phải....


Hình như, nó có nghĩa là lảng tránh....

Bảo nhìn cô gạch phát dài trên câu trả lời của Ái Lạp, nuốt nước bọt trông sang ánh mắt sững sờ của con bé cùng bàn, đồng thời thu cả nụ cười lạnh đầy nham hiểm của nó vào mắt, tóc gáy thi nhau dựng lên. Bảo cảm giác có điều chẳng lành, và sau đó thì điềm xui xảy ra thật.

Tiết toán, Bảo lén đeo tai nghe trong giờ nên bị thầy phát hiện lôi lên bảng giải bài. Đối với cậu, mấy bài này thật ra chỉ dễ như trở bàn tay. Bảo cũng chủ quan, giải theo cách vô cùng ngắn gọn đơn giản, trong khi đó bài giải của Ái Lạp ở dưới vở lại dài đến cả trang giấy. Sau khi cậu về chỗ, thầy đứng săm soi một hồi, thấy đáp án đúng liền không nói gì nữa. Bỗng dưng Ái Lạp giơ cao tay đứng dậy, đợi tới lúc thầy cho phép liền nói liền mạch:

- Thưa thầy bạn chứng minh như thế là sai rồi ạ. Ba điểm Q, N, P vốn chưa thẳng hàng, ta phải chứng minh nó thẳng hàng trước khi tiến hành giải. Bạn đây là đang ngộ nhận, bỏ qua chi tiết quan trọng nhất, dẫn đến toàn bộ bài phía sau đều sai!

- Ồ, đúng rồi, thầy không nhận ra đấy.

Thầy à lên, nhìn lại hình rồi gật gù đồng ý. Lần này tới lượt bài của Bảo bị gạch bỏ toàn bộ, ngược lại Ái Lạp được thêm con 10 đỏ chót trong sổ điểm. Thầy trách Bảo cậy mình thông minh nên chủ quan, tiện thể tịch thu luôn cái ipod dưới ngăn bàn cậu. Bảo khoé miệng giật giật, quay sang đối diện với nụ cười tinh nghịch hút hồn của đội trưởng, tim không những đập mạnh, mà máu còn nóng lên.

Muốn đấu?

Hoa thơm không ngửi lại muốn ngửi cứt, đời mày tèo rồi con.

Dân tình 6A đồn nhau rằng, dạo này tình hình chiến sự giữa hai boss có vẻ căng. Cứ mỗi tiết học lại là một chiến trường, chả phải nói ẩn dụ đâu, chiến trường đúng nghĩa ấy. Ngoại trừ tiết anh có vẻ yên lặng chút xíu ra, tất cả các tiết khác mọi người đều liên tục phải nghe hai chữ "thưa thầy", "thưa cô". Hai anh chị ngồi bàn cuối góc lớp không hiểu gài nhau ăn bả chó hay gì, mùi cáu bẩn cứ gọi là nồng nặc. Anh bắt lỗi chị, chị bắt ngược lại lỗi anh, làm cả tiết học trở thành cuộc đấu khẩu lí luận của hai anh chị, thầy cô thấy người này đúng, lát sau lại thấy người kia đúng, sổ điểm bị sửa nát bét không thấy rõ mặt số.

- Nếu đi qua con hẻm nhỏ mà thấy bạn cùng lớp bị hai thanh niên cao lớn dụ dỗ chích thuốc phiện, em sẽ làm gì?

Ái Lạp nói: - Chạy vào cứu bạn, đồng thời kéo bạn chạy đến đồn cảnh sát gần nhất để báo cáo.

Bảo nói: - Đạo đức chỉ là lí thuyết suông. Trong trường hợp này làm ơn ưu tiên bảo vệ bản thân trước, chạy đi báo cáo cơ quan chức năng, để họ đi giải cứu bạn kia.

Ái Lạp nói: - Trong lúc mình đi báo công an thì bạn đã bị kim tiêm chích rồi. Thấy chết không cứu, lương tâm không cắn rứt à?

Bảo nói: - Còn hơn cố đấm ăn xôi, không biết lượng sức xông vào để cả hai đứa đều chết, đều bị chích thuốc phiện, có khi còn chẳng lành mạnh mà đi ra ngoài báo công an, để hai tên kia chạy mất.

Ái Lạp nói: - Cứu người quan trọng nhất, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp. Để bạn bị đưa vào con đường nghiện ngập ngay trước mắt mình, tình người để chó gặm à?

Bảo nói: - Có tình không có nghĩa là không có não. Ai cũng đều rõ bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Thân mình không lo được thì còn lo nổi cho ai? Những người nói đạo lí thường sống như......

Cứ thế cãi qua cãi lại tới hết tiết làm cả cô lẫn trò 6A im thin thít, vã mồ hôi nghe chúng nó đấu khẩu mà không dám chen mồm vào câu nào. Hai đứa đang trên đà máu lửa, chỉ sợ nhỡ may chõ mõm sang không ngăn được thì thôi, còn bị chúng nó cào cho nát mồm.

Tất cả các thầy cô đều nhận ra rằng mỗi khi gọi Ái Lạp hoặc Bảo lên trả bài, đứa còn lại sẽ dùng mọi cách để bash đứa kia đến khi đối phương không được điểm nữa thì thôi. Dần dần để tránh việc mất tiết nghe chúng nó cãi nhau, không thầy cô nào dám gọi một trong hai đứa trả lời nữa, cứ cho chúng nó ngồi im làm việc riêng đến hết giờ, thế là an toàn.

***
Một tuần cứ thế trôi qua, thoắt cái đã tới gần Tết âm lịch. Học sinh háo hức đợi thông báo nghỉ tết, thầy cô chán nản vì học trò mong ngóng chơi bời, phong độ học hành giảm sút đáng kể.

Lí là tiết cuối, hôm nay thực hành, cô dặn sau khi dùng xong nhớ vệ sinh đồ dùng sạch sẽ. Bắt đầu từ mai là ngày nghỉ Tết âm đầu tiên, thành ra bọn trong lớp ai cũng náo nức, bỏ mất lời cô dặn ra sau đầu. Ái Lạp trước khi xách cặp ra về đã kịp ngoái lại nhìn qua phòng thí nghiệm. Trông thấy một đống ống nghiệm chưa rửa vứt nguyên tại chỗ, nó mệt mỏi thở dài, rất không tình nguyện vứt cặp một chỗ, lọ mọ đi rửa chỗ đồ bẩn.

Nắng trưa chiếu qua cửa rổ phòng học, rọi vào mái tóc xoăn dài của Ái Lạp làm cho nó giống như đang phát sáng. Vệt nắng nhỏ len lỏi sượt qua gò má hồng rực, tuy không chiếu vào mắt, song cũng đủ khiến đôi đồng tử đen láy ánh lên màu trong suốt đẹp đẽ vô cùng.


Ái Lạp rửa xong quay lưng lại, bất ngờ giật nảy mình khi thấy Bảo ngồi chễm chệ gần nó từ bao giờ. Bốn mắt đối diện nhau, Bảo cười mỉm, vẻ nguy hiểm nơi đáy mắt như chìm như nổi, cuối cùng vẫn bị Bảo nén xuống. Ái Lạp lảng tránh ánh mắt Bảo, đi ra khoác cặp, hỏi:

- Quên đồ gì à?

- Không, ngồi nhìn mày lọ mọ tí.

Nụ cười mỉm đầy dịu dàng trên mặt Bảo vẹn nguyên không đổi. Cậu bâng quơ nói, người đã bắt đầu đứng dậy tiến dần về phía Ái Lạp. Ái Lạp nghe xong thấy kì vô cùng, không nhịn được giễu cợt bật cười thành tiếng:

- Ghét nhau đến thế à?

- Sai rồi, phải là thương chứ? Yêu nhau lắm cắn nhau đau, mà tao thì đang muốn cắn chết mày.

Bảo hơi híp mắt, hai bàn tay cậu chộp lấy hai tay Ái Lạp, giữ chặt không chịu buông. Tầm mắt cậu rơi trên cái kẹp tóc màu hồng được Ái Lạp đeo hờ, đầu nhảy nhanh qua vài suy nghĩ. Ái Lạp khó chịu nhíu chặt chân mày, gằn giọng quát:

- Buông ra!

- Không đấy, bạn yêu định làm gì, cắn mình à?

- Tao cắn thật đấy nhé, đừng có thách!

- Xin mời?

Bảo ra vẻ thách thức, hai tay Ái Lạp bị tay cậu khoá ở đằng sau. Ái Lạp nghiến răng, tức giận há miệng cắn thật mạnh lên vai Bảo tạo ra vết lằn lớn. Cổ họng Bảo bật ra chút tiếng cười khẽ, cậu giật tay, thế là Ái Lạp nhanh chóng theo đó bị kéo sát vào lòng cậu. Cùng lúc ấy Bảo cúi đầu xuống, tay khéo kéo gỡ mất cái kẹo tóc trên đầu Ái Lạp.

Ái Lạp thoát khỏi gọng kiềm liền lập tức xách cặp bỏ về, không để ý phía sau Bảo cứ nhìn mãi cái kẹp tóc cậu chôm được từ lúc nào, sau đó thở dài giấu nó vào túi áo, đầu ngẩng lên nhìn trời trưa rải rác vài tia nắng.

Tối ấy bác giúp việc nhà Bảo đang kiểm tra đồ trước khi giặt, thì moi được ra một cái kẹp tóc sắt đã bị bóp nát vặn vẹo. Bác săm soi thứ đồ hỏng, phát hiện nó nằm ở túi áo Bảo liền nhớ ngay đến con bé hôm trước đến nhà chơi. Đôi mắt nhăn nheo của bác giúp việc híp lại, khục khục cười trong cổ họng, chắc mẩm rằng cậu chủ nhỏ nhà này muốn tặng đồ cho người ta, nhưng lại ngại quá nên vò nát đây mà.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bảo cứng người trông thấy cái kẹp tóc đã được nắn lại một cách khéo léo rồi đặt ngay trên tủ đầu giường. Cậu lập tức đen mặt, cầm kẹp phi luôn ra ngoài cửa sổ:

- Khốn kiếp!!!

Khốn kiếp...

Khốn kiếp......

Khốn kiếp..........

Âm thanh cứ thế vang vọng khắp căn nhà. Và cái kẹp tóc lại lần nữa bị bác giúp việc nhặt được. Sáng ngày tiếp theo, Bảo tiếp tục cùng nó hân hoan đón chào ngày mới.

***