Một lúc sau, Hoàng Hách đã bôi thuốc cho Hứa Tịnh xong. Sau đó, Hoàng Hách lại dùng băng và gạc quấn lại lên mặt cho Hứa Tịnh.
“Việc lớn đã xong!”, Hoàng Hách vỗ tay, nhìn Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt nói: “Thuốc này cứ ba ngày thay một lần, sau ba ngày, hai người sẽ phát hiện ra kỳ tích đó”.
Hai người tuy nửa tin nửa ngờ với câu nói của Hoàng Hách, nhưng cũng đều gật đầu tán thành, thể hiện sự đồng ý.
Nhìn vẻ mặt hai vợ chồng Hứa Tịnh vẫn có chút gì đó không tin, Hoàng Hách cũng không nói thẳng ra, ba ngày sau, kết quả sẽ rõ thôi.
Thoáng chốc đã đến tối. Vợ của Kim Tiếu ăn tối xong cũng đến bệnh viện. Vì Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt không có họ hàng thân thích ở Hải Thành, nên cả nhà Kim Tiếu liền chủ động chịu trách nhiệm chăm sóc hai người họ, khiến Hoàng Hách lại một lần nữa nhận ra tình người với nhau dường như không hề lạnh nhạt như vậy.
Rời khỏi phòng bệnh, Hoàng Hách không nói với ai cả, âm thầm đi ra khỏi bệnh viện rồi biến mất trong biển người. Tình trạng bệnh của Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt khi có thuốc cao của anh rồi tuyệt đối sẽ chuyển từ nguy hiểm sang an toàn, vậy thì tiếp sau đây chính là lúc cần trả thù rồi.
Chiếc Maybach của anh trông nổi bật quá, Hoàng Hách liền bắt một chiếc taxi, đi về phía khu phát triển là nơi trú ngụ của Độc Hạt Bang.
Khu phát triển này nằm ở phía Bắc của Hải Thành, các nhà máy ở đây mọc lên san sát, chính là nơi thường trú của Độc Hạt Bang.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen. Sau khi trời tối hẳn rồi, khu phát triển như trút bỏ sự ồn ào và huyên náo của ban ngày, những người bận rộn cả ngày trời hoặc là đi về phía trung tâm thành phố chơi, hoặc là về nhà nghỉ ngơi, nên số người đi lại trên con đường của khu phát triển trở nên vô cùng ít.
Hoàng Hách tìm bóng dáng của Độc Hạt Bang trong khu phát triển, nhưng lại không thu hoạch được gì. Nghĩ cũng thấy đúng, Độc Hạt Bang dù sao là một tổ chức xã hội đen lớn, nếu trụ sở dễ bị tìm như vậy, thì chẳng phải đã bị cảnh sát tóm gọn cả ổ từ lâu rồi sao.
Đột nhiên, mắt Hoàng Hách sáng lên, chỉ thấy phía trước không xa, có một quán ăn đêm ven đường, lúc này trong quán ăn có không ít người đang ăn uống ở đó.
Hoàng Hách liền đi thẳng về phía quán ăn lề đường. Trên ti vi chẳng phải thường chiếu bọn xã hội đen vào buổi tối hay thích tụm năm tụm ba ngồi tụ tập ăn uống với nhau hay sao, bên trong quán ăn lề đường kia biết đâu lại tìm được manh mối gì có lợi cũng nên.
Bước vào trong quán ăn, chỉ thấy bên trong quả nhiên có rất nhiều khách. Nhìn qua một lượt, trong mắt Hoàng Hách lóe ra một tia sáng.
Những người khách này ở trong quán ăn, đa số đều là ăn mặc như công nhân, nhưng có một bàn hai người, cả đầu nhuộm vàng chóe trông rất khác người. Điều thực sự khiến Hoàng Hách chú ý đến hai người họ nhất đó là phía sau cổ của bọn họ đều xăm một hình con bọ cạp màu đen.
Nghe Lộ Phong nói, người của Độc Hạt Bang đa số đều xăm hình một con bọ cạp đen ở phía sau cổ để đại diện cho thân phận của mình, không cần đoán cũng biết hai người này chính là người của Độc Hạt Bang rồi.
Hoàng Hách không hề manh động, mà ngồi xuống một vị trí cách hai người họ không xa lắm, gọi hai món ăn và một chai bia rồi từ từ thưởng thức. Tuy anh ăn đồ ăn và uống bia, nhưng cả tâm trí anh đều đang hướng về phía hai người của Độc Hạt Bang kia.
Hai người của Độc Hạt Bang rõ ràng không hề nhận ra hành động của Hoàng Hách, mà chỉ cắm đầu vào ăn uống. Tửu lượng của bọn họ hình như rất cao, một lúc đã mỗi người uống hết 5, 6 chai bia rồi. Men bia càng lúc càng nhiều, hai người đó nói chuyện cũng càng lúc càng to hơn.
“Này, bọn Hắc Tử may mắn thật, chỉ cần làm cho hai người bình thường tàn tật là mỗi người đã nhận được 100 nghìn tệ rồi, ngưỡng mộ thật”, mượn men say, một người tức tối nói.
“Còn không phải à, bọn Hắc Tử đúng là quá hên, thế mà lại nhận được nhiệm vụ của giám đốc Từ, với tính cách hào phóng lắm tiền của ông ta, sau này e là bọn Hắc Tử sẽ còn nhận được nhiều món hời khác nữa”, một người khác cũng hậm hực nói: “Nếu tôi mà nhận được nhiệm vụ của giám đốc Từ thì tốt biết mấy, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt hơn! Chẳng phải là chỉ cần đánh gãy chân người đàn ông và hủy dung nhan của người phụ nữ kia sao, nếu để tôi làm, chắc chắn còn ra tay mạnh hơn nữa”.
Đúng lúc này, người này đột nhiên cảm thấy bàn của bọn họ xuất hiện thêm một người, bất giác quát lên: “Mẹ kiếp mày là ai thế, có biết chúng tao là ai không?”.
“Đúng thế, đây không phải chỗ để mày ngồi được, còn không cút đi!”, người kia cũng hống hách nói.
“Ha ha, hai vị đại ca, hai người uống say rồi, nào, để tôi đưa hai người về nhé”, Hoàng Hách nở nụ cười uy nghiêm đến đáng sợ, sau đó anh đột nhiên đứng lên, hai tay tóm lấy hai người, tay trái tay phải mỗi tay xách một người lên, rồi lôi thẳng ra khỏi quán ăn.
“Này, còn chưa thanh toán tiền mà”, ông chủ quán ăn đang định đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Hách thò tay vào túi quần của một trong hai người kia, lập tức chiếc ví tiền dày cộp bay tới.
“Không cần trả lại đâu”, giọng nói của Hoàng Hách vọng tới, ông chủ quán ăn nhìn lại, thì Hoàng Hách và hai người của Độc Hạt Bang đã biến mất trong màn đêm. Thấy cảnh tượng đó, ông chủ cũng âm thầm cất ví tiền lại, lặng lẽ thu dọn bát đũa. Còn hai tên du côn kia, loại cặn bã của xã hội thì ai thèm xen vào chứ.
Năm phút sau, trong một con hẻm cụt, Hoàng Hách quăng hai người xuống đất như ném hai con chó chết vậy.
“Mẹ kiếp mày là ai hả, có biết chúng tao là ai không?”, bị Hoàng Hách ném xuống, men say của hai người cũng vơi đi một nửa, lúc đó tức tối quát lên.
“Bốp bốp bốp!”, một loạt tiếng tát vang lên liên tiếp, ngay sau đó, Hoàng Hách nhìn hai người bị Hoàng Hách tát cho mặt sưng như cái bánh bao nói: “Không cần biết chúng mày là ai, bắt đầu từ giờ tao hỏi câu nào chúng mày trả lời câu đó, nếu câu trả lời không làm cho tao hài lòng, tao sẽ tát cho nát mặt chúng mày!”.