“Không cần báo đáp, nói ra thì miếng da thú này dù đao thương không làm gì được, cũng không bằng Cường Thân Thang của cậu. Tính ra vẫn là hai ông già bọn tôi hời, dù sao, mặc dù da thú quý nhưng tóm lại vẫn là vật ngoài thân, nhưng Cường Thân Thang lại có thể cường hóa kinh mạch, tăng cao thực lực, so với da thú thì càng quý hơn nhiều”.  

“Hoàng Hách, cậu nhớ kĩ, bản thân mạnh mới là mạnh thật, vật ngoài thân một ngày nào đó sẽ hỏng hoặc mất đi, chỉ có thực lực mới là bạn đồng hành đáng tin nhất”, ông Trương nói rất nghiêm túc.  

Hoàng Hách nghe, trong lòng hơi trầm ngâm, sau đó cúi người cảm ơn với ông Trương một cách chân thành tâm phục. Anh lúc này có gì mà còn không hiểu chứ, ông Trương đang chỉ bảo mình gián tiếp bằng miếng da thú.  

Ông Trương gật đầu, thản nhiên nhận một lễ của Hoàng Hách.  

“Ha ha, lão già chết tiệt đã tặng cậu quà, nếu tôi không tặng thì có vẻ tôi ki bo rồi”, lúc này ông Liễu cũng cười ha ha nói, sau đó ông ấy sờ ngực mình, rồi lấy ra một miếng thẻ gỗ cổ xưa.  

“Hoàng Hách, miếng thẻ gỗ này được điêu khắc từ gỗ mun hơn ngàn năm, dán lên người có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, mặc dù không thể trực tiếp nâng cao thực lực, nhưng có thể tránh được việc người mạnh tẩu hỏa nhập ma trong quá trình tu luyện”, trong lúc nói, ông Trương đã nhét miếng thẻ gỗ mun trong tay vào tay Hoàng Hách.   

“Cảm ơn ông Liễu”, Hoàng Hách cũng không làm kiêu, nhận lấy thẻ gỗ mun.  

“Ừm, Hoàng Hách, ông già tôi đây cuối cùng nhắc thêm cậu một câu, việc gì cũng phải học được cách nhẫn nhịn, đặc biệt là vấn đề của Vi Nhi, càng không thể sơ suất, đừng vì làm việc theo cảm tính mà đẩy bản thân vào cảnh ngộ không ngóc đầu lên được”, ánh mắt ông Liễu nhìn Hoàng Hách một cách nóng cháy, lại lần nữa dặn dò.  

Hoàng Hách gật đầu. Sau khi biết thực lực của cảnh giới tông sư, Hoàng Hách càng cảnh giác hơn với vấn đề của Liễu Vi Nhi. Có thể khiến hai người cảnh giới tông sư đối đãi trịnh trọng như vậy, chứng tỏ trong những người đang giám sát Liễu Vi Nhi của thế lực kia chắc chắn cũng có nhân vật tông sư.  

Người như vậy, nếu thực sự muốn giết mình thì mình nguy hiểm thật rồi.  

Thực lực, chỉ có thực lực mới là cái gốc để tự lập. Hoàng Hách siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy sự cứng cỏi.   

Tạm biệt ông Liễu và ông Trương, Hoàng Hách cũng không dừng lại lâu, đi thẳng đến chợ đá thô của Thành Tây, có sự huy động hết sức của Cường Thân Thang, dược liệu của Cường Thân Thang ngày mai có thể được vận chuyển đến Hải Thành, đến lúc đó, mình điều chế ra Cường Thân Thang, chắc chắn có thể khai phá kinh mạch, phá vỡ nút cổ chai. Cho nên, Hoàng Hách cần nhiều đá ngọc bích hơn để nâng cao thực lực.  

Nhưng đá ngọc bích tốt thì giá thành phẩm đắt quá, trong thẻ của Hoàng Hách mặc dù có 20 triệu, nhưng cũng không thể mua được lượng lớn. Vì thế, đến chợ đá thô tìm đá thô ngọc bích kinh tế hơn. Có Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách căn bản không có khái niệm cược đá, với anh, cược đá và vào trung tâm thương mại chọn thành phẩm chẳng khác gì nhau, miếng nào tốt miếng nào kém căn bản là việc nhìn cái biết luôn.  

Nhưng trước khi đến chợ đá thô, Hoàng Hách đi qua quán ăn của Nhị Ngưu. Ông chủ ban đầu vì Nhị Ngưu và Hoàng Hách đắc tội nhà họ Thẩm nên đã chọn về quê, mặt bằng và việc làm ăn của quán cũng giao cho Nhị Ngưu. Một người thô kệch như Nhị Ngưu, cũng từ một đầu bếp trở thành ông chủ quán ăn.   

Nghĩ một lúc, Hoàng Hách bước vào quán. Sau mấy ngày quậy như vậy, cộng thêm lúc này không phải giờ ăn cơm, nên trong quán chẳng có mấy người.  

Thấy Hoàng Hách vào, một phục vụ cực kỳ nhiệt tình tiến lên đón: “Anh này mời vào trong”.  

Nhưng ngay sau đó, phục vụ này sửng sốt, rất rõ ràng, cô ấy nhận ra dáng vẻ Hoàng Hách. Mấy hôm trước lúc Thẩm Phong quậy trong quán cơm, cô ấy cũng có mặt, đương nhiên nhận ra Hoàng Hách chính là thần y ra tay giúp đỡ.  

“Thần y, là anh đến sao?”, phục vụ là một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, sau khi nhận ra Hoàng Hách thì cứ như nhìn thấy anh đẹp trai của nước Bổng Tử, trong mắt bỗng chốc đầy sao, vẻ mặt vui sướng, đúng là như cây si.  

“Ông chủ các cô có đây không?”, Hoàng Hách mỉm cười với cô gái, hòa nhã hỏi.  

“Có, ông chủ ở nhà bếp tầng hai”, cô gái vội vàng gật đầu: “Tôi đi gọi hộ anh”.  

“Không cần, cô tiếp khách đi, tự tôi lên xem thử”, Hoàng Hách cười ha ha nói.  

Đúng lúc ở cửa lại có khách tới, cô gái do dự một lát, vẫn gật đầu với Hoàng Hách, sau đó thì đi đón hai người khách kia.  

Hoàng Hách nhìn cô gái, trong lòng có chút thú vị. Mặc dù quán cơm này quy mô không lớn không nhỏ, nhưng tố chất của nhân viên phục vụ thì lại cực cao.  

Nhìn rõ phương hướng, Hoàng Hách bèn đi về phía nhà bếp. Mặc dù là quán đặc sản địa phương nhưng lại có hai nhà bếp. Một nhà bếp ở dưới tầng, là nhà bếp to bình thường, một nửa đồ ăn của quán ra lò từ đây.  

Còn một nhà bếp ở tầng hai. So với nhà bên ở dưới tầng thì nhà bếp này nhỏ hơn nhiều. Nhưng chỗ này mới là nơi cốt lõi của cả quán, đồ ăn của quán sao lại ngon như vậy, nguyên nhân là ở đây. Ngày nào cũng sẽ có lượng lớn nước cốt đưa ra từ đây, truyền đến nhà bếp lớn ở tầng một, sau đó lại chảy đến bàn cơm của khách.  

Hoàng Hách đến cửa phòng bếp tầng hai, gõ cửa, nhưng bên trong lại không có phản ứng gì.  

“Chẳng phải nói Nhị Ngưu ở đây sao?”, trên mặt Hoàng Hách lộ vẻ nghi ngờ, nghĩ một lúc anh vươn tay đẩy cửa đi vào.  

Vừa vào cửa đã thấy Nhị Ngưu gục trên bàn bếp, có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt anh ta đen sì.  

“Không hay rồi, Nhị Ngưu trúng độc rồi”, Hoàng Hách giật thót tim, vội vàng đi về phía Nhị Ngưu.