“Là vậy sao?”.  

Trong lòng Hoàng Hách cũng tràn ngập sự tò mò. Là người mạnh cảnh giới tông sư, ánh mắt ông Trương đương nhiên không tầm thường, đến ông ấy cũng tin miếng da thú này là đồ tốt, vậy chứng tỏ miếng da thú này chắc chắn có chỗ đặc biệt.  

Quả nhiên ông Trương lại nói: “Những năm qua tôi cũng đã thử nghiệm đi thử nghiệm lại miếng da thú này, mặc dù không tìm ra được bí mật của da thú, nhưng cũng khiến tôi nhận ra được sự không tầm thường của miếng da thú này”.  

Nói rồi, sắc mặt ông Trương ánh lên sắc thái lạ lùng: “Không biết miếng da thú này rốt cuộc là lấy từ trên mình loại động vật nào thế mà lại tránh được cả nước với lửa, đao thương cũng không đâm được, dù tôi đã tập trung chân khí cảnh giới tông sư, cũng không thể khiến nó bị tổn hại gì”.  

Nói rồi, ông Trương đột nhiên sờ eo, ngay sau đó, một con dao găm sáng loáng được nắm trong tay.  

Chân mày Hoàng Hách giật một cái, nhìn con dao găm kia, trong mắt lại lần nữa tràn ngập vẻ cảnh giác. Con dao găm này dù là kiểu dáng hay chất liệu thì đều giống hệt với con dao găm trong tay tên đầu trọc đâm anh hôm qua. Hơn nữa, trước đó, ông Trương còn thi triển bộ pháp Thằn Lằn Leo Tường.  

“Chẳng lẽ ông Trương có quan hệ gì có với đầu trọc kia?”, Hoàng Hách nghĩ thầm trong bụng. Nhưng anh lại không có vẻ gì là hoảng hốt, ít nhất đến hiện tại, ông Trương đối xử với anh rất hữu hảo.  

Sau khi ông Trương lấy dao găm ra cũng không do dự gì, đột nhiên ra tay, con dao găm trong tay như tên rời khỏi cung, thoáng cái đâm vào ngực Hoàng Hách.  

“Cuối cùng cũng lộ chân tướng sao?”, trong lòng Hoàng Hách kinh ngạc, vội vàng sử dụng Vô Thượng Tiên Đồng, muốn cố gắng làm chậm động tác của ông Trương. Song, dưới cái nhìn chăm chú của Vô Thượng Tiên Đồng, động tác của ông Trương căn bản không có chậm đi chút nào, cứ như lúc này, Vô Thượng Tiên Đồng đã mất đi tác dụng.  

Chỉ một lúc như vậy, dao găm của ông Trương đã sát người, dao găm sắc bén lóe sáng, sắp đâm đến ngực Hoàng Hách. Âm thanh xé gió vù vù đó, rõ ràng là chân khí hùng hậu dị thường của ông Trương, có thể nhìn ra được, một đòn này ông Trương căn bản không hề nương tay.   

Tim Hoàng Hách chìm vào tuyệt vọng, Lúc này anh nhận ra, đối mặt với một nhân vật cấp tông sư, anh thế mà chẳng có chút sức phản kháng nào, một người cảnh giới tông sư, muốn bóp chết anh thì chẳng khác mấy bóp chết một con kiến.  

Nhưng dù tuyệt vọng, ở thời khắc quan trọng trái tim Hoàng Hách vẫn bình tĩnh vô cùng. Ngay sau đó Hoàng Hách nhạy cảm nhận ra, trong ánh mắt nhìn mình của ông Trương vẫn không có bất kỳ sát khí gì, thậm chí đến cả suy nghĩ ác độc cũng không có. Hơn nữa ông Liễu đứng bên cạnh ông Trương cũng là dáng vẻ cười tủm tỉm, cứ như không hề lo lắng mình sẽ bị ông Trương làm bị thương.   

“Không đúng”, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên dâng lên sự thấu hiểu, ngay sau đó, sắc mặt anh hơi thay đổi, miếng da thú trong tay bị anh nhanh chóng giơ lên, đặt lên ngực. Vị trí này chính là điểm tiếp xúc của con dao găm của ông Trương.  

Thấy lựa chọn của Hoàng Hách, trên mặt ông Trương cũng lộ rõ vẻ tán thưởng, nhưng ông ấy lại không nương tay chút nào, con dao găm đã được truyền chân khí nồng hậu đã đâm lên miếng da thú trên ngực Hoàng Hách.  

“Bụp”.  

Một âm thanh trầm đục vang lên, cơ thể Hoàng Hách lùi ra sau mười mấy bước. Sức lực trên con dao găm của ông Trương khiến anh không thể đứng vững.   

Nhưng dù vậy, trong lòng Hoàng Hách lại kinh ngạc nhiều hơn. Vừa nãy thôi, anh có thể cảm nhận được rõ ràng luồng sức mạnh dữ dội trên dao găm của ông Trương, luồng sức mạnh này đừng nói là người có cơ thể bằng xương bằng thịt như Hoàng Hách, mà dù là một con voi thì có lẽ cũng có thể dễ dàng bị đánh ngã ngay tại chỗ. Nhưng mà, khi luồng sức mạnh này tiếp xúc vào miếng da thú trên ngực Hoàng Hách, việc kỳ lạ đã xảy ra, da thú thế mà lại tự động hấp thụ phần lớn sức mạnh, cuối cùng truyền đến Hoàng Hách chỉ là một chút xíu sức mạnh.  

Hơn nữa, con dao sắc bén truyền vào chân khí hùng hậu dừng ở miếng da thú, thế mà không đâm rách da thú, chứ đừng nói là làm Hoàng Hách bị thương.   

“Đồ tốt”, trong lòng Hoàng Hách ngập tràn vui mừng, không cần giải thích, sự kiên nghị và chức năng giảm lực da thú thể hiện vừa nãy đã chứng minh sự quý báu của da thú, ông Trương có thể tặng mình món đồ quý thế này đủ để chứng tỏ sự coi trọng của ông ấy với mình.  

Ngay lập tức, sự bất mãn nảy sinh vì ông Trương đột nhiên tấn công mình cũng biến mất theo, Hoàng Hách lúc này cũng hiểu, ông Trương căn bản không phải là để tấn công mình mà là để thể hiện chức năng mạnh mẽ của da thú.  

Một cách vô thức, Hoàng Hách cầm da thú lên, ngước mắt nhìn da thú. Anh muốn xem thử một cú vừa nãy rốt cuộc có làm hỏng da thú không.  

Nhìn một cái, trên mặt Hoàng Hách cũng lộ vẻ hiểu rõ. Quả nhiên trên da thú vẫn là trơn bóng như mới, dù chỉ là một vết nhỏ cũng không xuất hiện, có thể thấy độ vững chắc của da thú này đáng kinh ngạc thế nào.  

“Ơ”.  

Đúng lúc này Hoàng Hách đột nhiên ơ một tiếng. Vừa nãy anh khởi động Vô Thượng Tiên Đồng, lúc này nhìn vào da thú chỉ thấy trên miếng da thú vốn chẳng có gì thế mà lại xuất hiện chữ. Hơn nữa cùng với cái nhìn chăm chú liên tục của Vô Thượng Tiên Đồng, nét chữ thế này ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc.  

Khi Hoàng Hách muốn nhìn rõ nét chữ, thì ông Trương lại ngắt quãng suy nghĩ của Hoàng Hách: “Hoàng Hách, có hài lòng với món quà này ông lão này không?”.  

Trên mặt Hoàng Hách lộ ý cười cảm kích: “Hài lòng, quá hài lòng! Ông Trương, món quà này của ông thực sự quá quý, bảo cháu phải báo đáp sao đây”.