Hoàng Hách cau mày nói: “Nhà họ Liễu chỉ cần không đồng ý là xong mà”.
Ông Liễu thở dài thườn thượt, cười gượng nói: “Haiz, làm gì có chuyện dễ thế, với việc này, nội bộ gia tộc nhà họ Liễu xuất hiện ý kiến trái chiều, cuối cùng tiến hành biểu quyết, mà kết quả không ngờ là đa số mọi người đều đồng ý. Những người đó đều bị dao động với lợi ích khổng lồ của đối phương, cuối cùng đồng ý cuộc hôn nhân này”.
“Nhưng ông nội của Vi Nhi cũng chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Liễu, mặc dù không thể ngăn cản quyết định của thành viên gia tộc, nhưng cũng tranh thủ được thời gian nửa năm cho Vi Nhi, muốn lấy Vi Nhi bắt buộc phải đợi qua sinh nhật 18 tuổi của Vi Nhi”.
“Thời gian nửa năm có ý nghĩa gì chứ?”, Hoàng Hách vừa nghĩ đến việc Liễu Vi Nhi ngây thơ trong sáng sắp trở thành vật hi sinh của gia tộc, thì giọng điệu không nén nổi trở nên hơi lạnh lùng: “Chẳng lẽ thời gian nửa năm này còn có cơ hội xoay chuyển gì chắc?”.
Ông Liễu mỉm cười một cách kỳ lạ: “Cơ hội xoay chuyển đương nhiên là có, nhưng cụ thể là gì tôi cũng không tiện nói với cậu”.
“Hoàng Hách, Vi Nhi đến Hải Thành cũng là để tránh cho nó biết chuyện kết thông gia, do hai ông lão bọn tôi ra mặt bảo vệ. Nhưng ngoài hai bọn tôi ra, thế lực kia cũng cài cắm nhiều tai mắt bên cạnh nó, nếu cậu thể hiện quá thân mật với Vi Nhi thì tôi sợ người của thế lực kia sẽ ra tay với cậu”, nói đến đây, vẻ mặt ông Liễu cũng trở nên nghiêm trọng: “Nếu bọn họ quyết tâm muốn đối phó với cậu thì hai ông lão bọn tôi có lẽ cũng không bảo vệ nổi cậu”.
Hoàng Hách nặng nề gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có. Có thể khiến hai người của cảnh giới tông sư đều cảm thấy khó nhằn, e là người thế lực đó cài cắm bên cạnh Liễu Vi Nhi cũng không đơn giản. Với thực lực hiện tại của Hoàng Hách, đương nhiên không thể chống lại những người này.
“Hoàng Hách, cậu hiểu ý của hai ông lão bọn tôi chứ?”, ông Liễu chân thành nói: “Trừ khi cậu có đủ thực lực tự bảo vệ mình, nếu không thì vẫn nên cách xa Vi Nhi ra. Người trẻ tuổi phải học cách nhẫn nhịn”.
Hoàng Hách hít sâu một hơi, khom người với ông Trương và ông Liễu, cứng rắn nói: “Hai ông, cháu biết hôm nay các ông nhắc nhở là vì tốt cho cháu, yên tâm đi, cháu sẽ nhẫn nhịn. Nhưng Hoàng Hách cháu cũng có nguyên tắc làm việc của mình. Nếu những người đó động đến cháu, khiến cháu làm trái tâm nguyện vốn có, cháu cũng sẽ dùng cách của mình khiến bọn họ trả giá đắt”.
Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, ông Liễu và ông Trương nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ vẻ khen ngợi.
“Tốt lắm, co được duỗi được, có cốt khí. Nếu lúc này cậu sợ hãi, thì hai ông lão bọn tôi mới sẽ khinh thường cậu”, ông Trương vuốt bộ râu bạc trắng, cười ha ha khen ngợi: “Là bề trên của Vi Nhi, đương nhiên chúng tôi cũng không mong Vi Nhi trở thành vật hi sinh của gia tộc. Nếu cậu không sợ chết, thì cứ theo đuổi đi. Chỉ có điều tôi nhắc nhở cậu, nếu cậu thực sự muốn ở bên Vi Nhi, không có bản lĩnh thì chính là tự tìm đường chết”.
Nhìn biểu cảm trêu tức của ông Trương, sắc mặt Hoàng Hách không kiềm được đỏ lên: “Ông Trương, cháu với Vi Nhi mới quen biết chưa bao lâu, còn lâu mới đến bước đó”.
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hoàng Hách lại nghĩ thầm: “Thiếu nữ xinh đẹp như Liễu Vi Nhi, gã đàn ông nào không rung động chứ, nếu có cơ hội nhất định phải thu phục Liễu Vi Nhi”, Hoàng Hách không phải thánh nhân, đương nhiên cũng thích người đẹp, còn về thế lực kia, nếu muốn trả thù thì Hoàng Hách cũng sẽ không sợ.
Chỉ cần cho anh chút thời gian, Hoàng Hách tự tin có thể nhanh chóng nâng cao thực lực, cảnh giới siêu thoát thì sao chứ, có Trường Sinh Tiên Kinh và Y Tiên Truyền Thừa lớn mạnh, Hoàng Hách có gì mà phải sợ?
“Ha, ha, tôi chỉ nhắc nhở cậu chút thôi. Còn về việc cụ thể cậu chọn thế nào thì đó là việc của bản thân cậu”, ông Trương cười hì hì nói: “Dù sao cậu có chết hay không thì Vi Nhi cũng chẳng thiếu cọng lông nào. Nhưng mà tôi tự nhiên lại nhớ ra, chắc cậu có một sư phụ giỏi lắm nhỉ, chỉ cần sư phụ cậu ra mặt, thì có lẽ việc của Vi Nhi rất dễ giải quyết”.
Nghe thấy ông Trương nói vậy, ông Liễu cũng nhìn Hoàng Hách vô cùng thân thiết, trong mặt ánh lên vẻ mong đợi.
Hoàng Hách hơi cạn lời nhìn hai người, trong lòng thì lại bắt đầu xem thường. Đuôi hồ ly của hai ông lão này cuối cùng cũng lộ ra rồi. Hai ông lão này nói với mình nhiều vậy thì ra là cho rằng mình có một sư phụ rất đỉnh, muốn để sư phụ mình giải quyết vấn đề của nhà họ Liễu giúp họ.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hách cố tình ra vẻ tiếc nuối nhìn hai ông lão, nói: “Tiếc quá, sư phụ cháu sau khi nhận cháu thì đã đi ngao du khắp chốn rồi, cũng không để lại phương thức liên hệ gì, cháu cũng không tìm được ông ấy”.
Nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, trên mặt hai ông lão đều có vẻ tiếc nuối. Nhưng họ cũng không lăn tăn ở chuyện này. Nhìn Hoàng Hách, ông Liễu đột nhiên hỏi: “Vừa nãy tôi thấy cậu mua nhiều dược liệu vậy là để làm gì thế?”.
Hoàng Hách không giấu giếm, chỉ nói: “Là thế này, lúc sư phụ cháu rời đi đã để lại cho cháu một phương thuốc tắm, có thể khiến cơ thể mạnh lên, khai phá kinh mạch, phù hợp cháu lúc này dùng”.
“Vậy sao?”, dù là ông Liễu hay ông Trương, lúc này nghe thấy Hoàng Hách nói vậy thì mắt đều sáng lên: “Thuốc tắm có thể tăng cường thể chất tôi có từng nghe nói, nhưng thuốc tắm có thể khai phá kinh mạch thì bọn tôi lại chưa nghe thấy bao giờ. Hoàng Hách, sư phụ cậu đúng là không đơn giản, theo tôi thấy, chắc chắn là một người mạnh ở cảnh giới siêu thoát, nếu không thì sao có thể có phương thuốc tắm kỳ diệu như vậy”.
“Có lẽ thế”, Hoàng Hách cười ha ha cho qua.
“Ừm, Hoàng Hách, mấy loại dược liệu cậu còn thiếu kia bọn tôi sẽ nhanh chóng đưa đến giúp cậu, dùng kênh đặc biệt của Dưỡng Hư Đường, ngày mai cậu có thể nhận được những loại thuốc đó rồi”, ông Liễu cười tủm tỉm nói, trong mắt lộ ra sự nóng bỏng: “Nhưng mà tôi có thể nhờ cậu một việc không?”.